An Noãn Noãn nâng tay nhẹ nhàng xoa tóc Sở Kiều Kiều: "Phỏng chừng mấy hôm nay không được rồi, thời tiết rét mướt, băng tuyết tràn ngập như thế này nhất định người trong nhà sẽ không để chị mang hai đứa trẻ ra ngoài, tuy nhiên vào ngày mười sáu tháng giêng này là bữa tiệc trăm ngày hai đứa con trai của chị, đến lúc đó, vết thương của em cũng đã tốt lên rồi, chúng ta cùng nhau trải qua đi?"
Sở Kiều Kiều vừa nghe liền mạnh mẽ lắc đầu: "Không không không, vẫn là không cần đến là được rồi, đành nhẫn nại vậy! Đợi đến thời điểm xuân về hoa nở, chị lại ôm bọn nó ra cho em xem đi! Em nghĩ có thể nhìn hai người bọn nó qua điện thoại di động của chị, hoặc là thỉnh thoảng chị chụp hình tụi nó chơi đùa cũng có thể gửi đến cho em, được không?”
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn nhíu mày: "Việc này thật sự không phải việc gì khó nhân, nhưng lúc bữa tiệc trăm ngày của cục cưng, chị thật sự hy vọng em có thể đến, dù sao chị cũng chỉ còn một người thân như em."
Sở Kiều Kiều thu lại mặt mày, cắn cắn cánh môi dưới: "Chị không thể hiểu tâm tình của em, lúc trước. . . . . ." Sở Kiều Kiều kéo thật dài câu cuối, nói: "Quên đi, chuyện lúc trước không đề cập đến nữa! Nhưng bất luận như thế nào thì em thật sự không thể đến Cố Gia, coi như là còn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng của chính em đi!"
Cố Gia là gia tộc nào a, cho dù người nhà bọn họ không cười nhạo Sở Kiều Kiều cô, thì hễ là người có thể tới tham gia bữa tiệc trăm ngày của con trai Cố Bắc Thần, người nào không phải là giàu có, cao quý đâu? Người nào có năng lực mà không biết Sở Kiều Kiều cô? Người nào có năng lực mà không biết chuyện ly kì hoang đường đáng chê cười của Sở gia?
Sở Kiều Kiều cô đã sớm trở thành trò cười trong giới thương lưu của Hải Thành rồi!
Không xuất hiện trước mặt các nhân vật nổi tiếng này chính là cách tốt nhất cô bảo vệ chính mình, cũng chính là giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho cô.
Sau khi An Noãn Noãn nghe xong các lí do thoái thác của Sở Kiều Kiều, thì gật đầu: "Vậy được rồi! Chị tôn trọng em, không đi liền không đi thôi! Sau khi tiệc trăm ngày của hai đứa nhỏ kết thúc, về cơ bản thì không còn chuyện gì nữa, trời cũng dần dần ấp áp hơn rồi, cơ hội gặp mặt của chúng ta còn nhiều mà.”
Ba giờ sau Vương Tranh rời khỏi phòng giải phẫu, thật ra cũng không có biến chứng nặng phải tiến vào phòng giám sát, dù sao anh ấy cũng là người mà hơn mười tuổi đã bắt đầu tham gia quân ngũ, xuất thân là một người lão luyện, viên đạn cũng không b.ắ.n vào chỗ yếu hại, cho nên cuộc phẫu thuật hết sức thành công.
Ngày hôm sau đó là ngày hai mươi chín tháng chạp, trong bữa tiệc của gia tộc nhà họ Cố, bọn họ cũng đã có vài năm không đoàn tụ rồi, những người đã sống vài năm từ khắp nơi trên thế giới đều đã trở lại đoàn tụ tại Hải Thành.
Thật ra An Noãn Noãn thật sự không biết Cố Gia thế nhưng lại có nhiều người như vậy, Các cô dì chú bác, căn bản là cô không nhớ hết được, đừng nói An Noãn Noãn nhìn đến hoa cả mắt, hai anh em Cố Bối Bối cùng Cố Bắc Thần cũng giống nhau phải kêu to a.
Bữa tiệc gia đình lần này, An Noãn Noãn cũng chỉ là đi theo Cố Bắc Thần tiếp đón mọi người. Thật ra việc trong phòng bếp cùng tiệc đứng tại hoa viên trong sân căn bản không cần cô quan tâm. Việc này đều do quản gia của Cố gia cũng mấy người cảnh vệ bên người lão gia tử còn có người của Cố Vỹ Thành, cô là con dâu lần đầu tiên lộ diện trước mặt dòng họ nhà họ Cố, cô cũng chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3512-chong-em-yeu-anh.html.]
Nguyên bản kế hoạch này đã được sắp xếp tốt, lại bởi vì chuyện ngày hôm qua của Sở Kiều Kiều quấy nhiễu, đêm qua khi An Noãn Noãn cùng Cố Bắc Thần về nhà thì trời cũng sắp sáng.
Hôm nay từ sáng sớm, Từ Phượng Chi đã gõ cửa nhắc nhở hai người bọn họ hôm này nhất định phải thường xuyên vui mừng một chút, liền vui mừng giống như kết hôn vậy, dù sao cũng là lần đầu tiên Noãn Noãn ra mắt người nhà Cố gia!
Từ Phượng Chi sáng sớm đã đứng trước của phòng con dâu hét to, An Noãn Noãn đành phải ở bên trong đáp ứng nói: "Con đã biết rồi mẹ!"
Bởi vì Sở Kiều Kiều quấy rầy hứng thú của Cố Bắc Thần, quan trọng còn làm bị thương người vạn năng bên cạnh anh như Vương Tranh, chỉ sợ Cố Bắc Thần càng thêm tức giận rồi!
An Noãn Noãn trở về sớm hơn chút, cho nên khi Cố Bắc Thần trở về cô liền tiến vào lồng n.g.ự.c của anh ngủ, không nói chuyện. Sáng sớm nay cô vẫn bắt gặp người nào đó vẫn gắt gao mím môi, nhíu mày chỉ còn kém là không trừng mắt, bộ dạng giống như rất là tức giận?
An Noãn Noãn nhìn thấy dung nhan người nào đó đang ngủ, hai má để sát vào, hạ xuống khóe miệng Cố Bắc Thần một nụ hôn, dịu dàng nói: "Em biết anh tỉnh, thực xin lỗi chồng, em lại gây phiền toái cho anh ~"
"Ô. . . . . ." An Noãn Noãn nói xong, lại hôn dưới cằm Cố Bắc Thần sau đó chuẩn bị rời giường, thân thể bỗng chốc bị Cố Bắc Thần trực tiếp kéo lại quay về trong chăn, anh xoay người một cái, hai tay giữ lấy eo cô, nhìn vào mắt cô: "Không được khách khí với chồng em, hửm?"
An Noãn Noãn nhìn thấy đôi con ngươi cực nóng kia của Cố Bắc Thần: “Nhưng mà, em thấy anh tức giận!"
Cố Bắc Thần cúi đầu, lại hôn lên mi tâm, đôi mắt của An Noãn Noãn, trầm giọng nói: "Anh chỉ là khó chịu chuyện Vương Tranh bị thương, cùng bản thân sự việc này không quan hệ, ừm?"
"Thật sự a?" An Noãn Noãn mặt mày tươi cười nhìn Cố Bắc Thần.
"Ừm, thật sự!" Cố Bắc Thần nói xong, An Noãn Noãn ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn vào khóe môi Cố Bắc Thần: "Chồng, em yêu anh!"