An Noãn Noãn đứng dậy, giờ phút này một tay Sở Kiều Kiều đang truyền dịch, một tay thì quấn băng vải, thật sự không chỗ xuống tay, An Noãn Noãn liền hung hăng nhéo nhéo mặt Sở Kiều Kiều, nhìn thấy của cô ấy ánh mắt, đôi mắt đỏ lên, liền nức nở nói: "Sở Kiều Kiều, nếu biết gây phiền toái cho chị, vậy thừa dịp mấy ngày này phải em phải kiểm điểm lại chính mình cho tốt, vết thương lại tốt lên thì nên làm cái gì bây giờ? Về phần em nói em vô dụng, thật ra chị cảm thấy không phải vậy, ngược lại em thực sự đặc biệt, đối với chính mình đủ ngoan độc, đến chính cánh tay của mình đều có thể đ.â.m xuống một d.a.o như vậy."
An Noãn Noãn nói xong đột nhiên liền nở nụ cười, lại mạnh mẽ nhéo vài cái vào mặt Sở Kiều Kiều: "Em nói em thế nhưng lại dám một d.a.o cứa vào cổ tên hỗ đản kia như vậy, ai còn dám nói Sở Kiều Kiều em vô dụng?"
Sở Kiều Kiều hiện tại ngẫm lại cũng là nghĩ mà sợ, nâng mắt trở mình xem thường nhìn An Noãn Noãn: "Cái loại này chỉ là đến chỗ tuyệt cảnh rồi thì trong đầu liền sinh ra ý niệm muốn sống sót, em cũng chỉ là được ăn cả ngã về không, nếu như có một chút cơ hội chạy trốn, em cũng sẽ không đối chính mình ra tay ngoan độc như vậy.”
"Cho nên, Sở Kiều Kiều, thông qua một kiếp nạn này, em phải nhớ kỹ, bất luận ở thời điểm nào thì đều là cá lớn nuốt cá bé, người thốt nát, kẻ ti tiện bỉ ổi, người gian dâm, không chỗ nào không có, em còn muốn tự mình bỏ đi không? Còn muốn cùng bất hòa cũng người chị này, người duy nhất không bỏ rơi em không?" An Noãn Noãn vừa nói vừa lấy tay chọc chọc đầu của Sở Kiều Kiều, nhân lúc hai tay của cô ấy hiên tại đều không thể động đậy, khi dễ cô ấy thật tốt.
Sở Kiều Kiều trợn mắt nhìn An Noãn Noãn: "A, ôi chao! Chị không được niết mặt em, mặt vốn dĩ đã to rồi~"
"Ha ha ~" An Noãn Noãn nở nụ cười hai tiếng: "Mặt còn to hơn? Chị đây cũng không yêu cầu mặt nhỏ a."
"Chị đương nhiên không sao cả, mặt to mặt nhỏ đều được, dù sao từ nhỏ chị đều là người đáng yêu nhất trần gian, hoa gặp hoa nở, sau khi lớn lên đều là xe gặp xe chở~" Sở Kiều Kiều chua xót nói.
"Lại đây, được rồi, được rồi, không tranh cãi với em nữa, nơi này đều đã được sắp xếp tốt và có người canh giữ bên ngoài, chính em nghỉ ngơi cho tốt đi! Đồ ăn thức uống chị sẽ để cho người ta đưa tới cho em, chị đi nhìn xem Vương Tranh đã phẫu thuật xong chưa, xong rồi chị còn trở về nhà, hai đứa con trai ở nhà đều khóc muốn c.h.ế.t rồi."
"Vương Tranh? Là ai?" Sở Kiều Kiều lúc này mới hậu tri hậu giác hỏi.
"Chính là đội trưởng đội cảnh vệ bên người của Cố Bắc Thần kia, hôm nay lúc cứu em thì bị tiện nhân Thang Mễ kia b.ắ.n hai phát súng, tuy rằng không b.ắ.n trúng vào nơi yếu hại, nhưng cũng là khá nghiêm trọng."
Mê Truyện Dịch
"Cái người nam giả nữ trang kia là Vương Tranh?" Sở Kiều Kiều tựa hồ kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, là anh ấy, tất cả hành động hôm nay đều do anh ấy toàn quyền chỉ huy cũng phân phó người hành động, bằng không em sớm đã bị sói ăn đâu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3502-ca-hai-deu-giong-co-bac-than.html.]
Sở Kiều Kiều bĩu môi, trừng mắt nhìn An Noãn Noãn: "Chị thấy em thoát khỏi miệng sói nên không vui chứ gì!"
An Noãn Noãn tức giận xoay người bước đi: "Tùy ngươi nghĩ như thế nào thì nghĩ."
"Ai ai ai, An Noãn Noãn?" Sở Kiều Kiều thấy An Noãn Noãn xoay người sinh khí rời đi, liền vội vàng hô to tiếng An Noãn Noãn.
"Làm sao vậy?" An Noãn Noãn xoay người vẫn là tức giận nhìn Sở Kiều Kiều.
"Em chỉ đùa như vậy thôi, có cùng chị nói thật đâu, thật sự là keo kiệt, Cố Bắc Thần ánh mắt vụng về, thế nhưng coi chị cái quỷ hẹp hòi thành báu vật trong lòng, đúng là không có mắt nhìn~"
"Haha ~" An Noãn Noãn thật sự thấy Sở Kiều Kiều như vậy, thế nhưng không bực mà nở nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười của An Noãn Noãn, lúc này Sở Kiều Kiều mới hỏi: "Haiz? Chị nói, em có nên hay không nên đi xem Vương Tranh kia a? Dù sao người ta là vì cứu em mới bị thương."
An Noãn Noãn nhíu mày: "Còn nằm trong phòng cấp cứu đâu, em nhưng ngàn lần vạn lần đừng gây chuyện, Cố Bắc Thần cùng bọn họ mặt đều đen như đáy nồi, em liền an an ổn ổn ở ngốc ở trong này đi, chờ sau khi anh ấy thoát ly nguy hiểm chuyển vào phòng bệnh, đến thăm là phải có."
Sở Kiều Kiều gật đầu: "Ừm, vậy được rồi!"
Sở Kiều Kiều nói xong, híp mắt lại: “Tiện nhân Thang Mễ kia, cùng lão bất tử La Thành Công, chờ cô nãi nãi ta thương thế tốt lên như thế nào cũng phải g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ."
An Noãn Noãn nhìn về phía Sở Kiều Kiều: "Được rồi, trước không cần quan tâm bọn họ, dưỡng thương cho tốt là được. Bản thân bọn họ cũng bị trọng thương, đang được trị liệu dưới sự giám thị của cảnh sát, chờ qua năm mới này xong, chúng ta lại chậm rãi tra tấn bọn họ, lần này không đem hang ổ của bọn họ, lũ chuột hỗn tạp chuyên gây tai họa kia g.i.ế.c chết, chị sẽ không là An Noãn Noãn."
Sở Kiều Kiều nhìn thấy An Noãn Noãn như vậy, sững sờ ra vẻ hiểu rõ gật đầu: "Tốt, nghe lời chị. Em không sao, chị nhanh về nhà đi!" Nói xong, Sở Kiều Kiều liền vội vàng hỏi: "Trong điện thoại của chị có hình ảnh của hai cục cưng thối kia không?"