Mà từ nhỏ lòng tự trọng đã cao, tâm tư đố kỵ rất lớn, lại nhạy cảm, lại biết rõ tâm tư Thang Mễ rất tinh tế, con cưng của trời như Sở Kiều Kiều là chán ghét loại phụ nữ này, cho nên trong lòng cô lại lần nữa ghi hận một người phụ nữ, lúc đó đúng là tiếng tăm lừng lẫy, con gái thị trưởng, nhận được vô vàn sự yêu thích, trong đó có một đối tượng mà cô ghét hận, khi đó Thang Mễ ở trước mặt Sở Kiều Kiều ẩn nhẫn vô cùng tự nhiên, tự nhiên như năm đó cô ta cùng bọn nghèo kiết xác An Noãn Noãn làm bạn vậy.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, hôm nay Sở Kiều Kiều lại bị rút lông phượng hoàng, rơi vào trong tay Thang Mễ, hừ.
Sở Kiều Kiều nhìn người phụ nữ cao ngạo trước mặt, đáy lòng thầm nở nụ cười, người phụ nữ này quả viên có đủ tiềm chất làm "nữ vương ma quỷ", thật đúng là xem bản thân là trung tâm mà!
Sở Kiều Kiều cong khóe môi nhìn về phía Thang Mễ: "Nếu như tôi nhớ không lầm thì cô và tôi một chút cũng không quen biết, không biết tiểu thư Thang Mễ bắt tôi đến nơi này là có chuyện gì?"
Thang Mễ đứng lên, đôi mắt ngoan độc ẩn phía sau cặp kính râm: "Sở Kiều Kiều, đừng chiến đấu với sự kiên nhẫn của tôi, đã nói là ở đây chỉ có chị Mễ, không có Thang Mễ, cô cố ý sao?"
Sở Kiều Kiều hơi nhíu mày, lắc đầu: "Không, tôi không đấu với cô, đây là địa bàn của cô, đấu với cô, Sở Kiều Kiều tôi có lợi ích gì, chỉ là tôi rất tò mò, cô bắt tôi đến đây là có chuyện gì? Tôi chỉ muốn biết cái này, về chuyện cô tên gì, một chút tôi cũng không quan tâm."
Thang Mễ ngồi trở lại ghế, bắt chéo chân, quơ chiếc ủng da màu đen kia nói: "Sở tiểu thư thật sự không hiểu tôi mời cô đến đây vì mục đích gì, hay là giả vờ không biết đây?"
Sở Kiều Kiều nhíu mày: "Tôi biết hôm nay bản thân hai bàn tay trắng, mặc người gây khó dễ, nhưng mà, cô phải để cho tôi có một cái c.h.ế.t rõ ràng chứ."
Mê Truyện Dịch
"Ha ha..." Thang Mễ cười điên cuồng, tiếng cười như vậy vang lên trong căn hầm to nghe thật khủng bố.
Thang Mễ cười to xong lập tức thu lại nụ cười, đứng dậy, đến gần Sở Kiều Kiều, từ trên cao nhìn xuống: "Tại sao tôi phải để cô c.h.ế.t chứ? Hửm?"
"Vậy cô muốn làm gì?" Sở Kiều Kiều nói không sợ cũng là giả, nhưng cô thật sự vô cùng bình tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3452-co-ta-von-co-tiem-chat-nu-vuong-ma-quy.html.]
Thang Mễ tháo kính râm, đứng trước mặt Sở Kiều Kiều: "Nhìn cho rõ đi! Vết sẹo trên mặt này là vì người đàn ông kia lưu lại."
Sở Kiều Kiều nhíu mày: "Cho nên? Đàn ông của cô, tôi không có hứng thú."
Thang Mễ lắc đầu: "Xem ra chỉ từng là nữ hoàng điện ảnh, con gái thị trưởng rốt cuộc vẫn không hiểu khó khăn nhân gian."
Sở Kiều Kiều hoàn toàn không biết người phụ nữ này đang đùa giỡn cái gì? Nhưng trong lòng cô có một chút rõ ràng, nếu như Thang Mễ đã bắt cô tới đây, thì muốn chạy đi là vô cùng khó.
"Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại, còn trước mắt, tôi chính là tù nhân của cô, cho nên mau nói mục đích của cô đi!" Sở Kiều Kiều bình tĩnh nói.
"Tôi nghe nói, cô bị Phong thiếu bỏ rơi, bởi vậy chứng minh được là đàn ông trên thế giới này đều là cá mè một lứa, mà người chị 'thánh mẫu' kia của cô là sống được như diều gặp gió, cho nên tôi chỉ là muốn giúp cô vượt qua cảnh khốn khổ, tới đây cùng chúng tôi làm nên nghiệp lớn, đến lúc đó, chúng ta muốn người đàn ông nào, còn không phải là do chúng ta quyết định sao, cô nói xem?"
Sở Kiều Kiều nhíu mày: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
Thang Mễ cũng không giận: "Đừng vội từ chối tôi, chuyện này không phải là do cô có đồng ý hay không, dù sao thì nửa cái giang sơn này cũng là công lao của người mẹ đại nhân của cô, cô đến đây chính là đao lý hiển nhiên."
"Bà ta căn bản không phải mẹ tôi, tôi là c.h.ế.t cũng không muốn tiếp nhận cơ nghiệp của người phụ nữ ác độc kia, người phụ nữ không biết liêm sỉ, người phụ nữ xấu xa kia cũng sắp ăn đạn..."
"Chát." Thang Mễ tát vào mặt Sở Kiều Kiều: "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt có đúng không! Vào nơi này không phải do cô nói là tính!" Nói xong, cô ta ra hiệu cho mấy tên đàn ông phía sau: "Mấy người tới đây, cho mấy người hầu hạ người phụ nữ này, nghe nói còn là chim non, các người hưởng thụ cho tốt, đến khi cô ta đồng ý mới thôi.”