Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, giọng nói rõ ràng không vui: "Cái người phụ nữ này, có phải là em muốn bản soái hung hăng dạy dỗ em có đúng không, hả? Chồng tặng cho vợ của mình hoa, thì còn vì cái gì? Chuyện này ai quy định, bản soái vui vẻ tặng, ai dám ý kiến?"
An Noãn Noãn, "Ôi" một tiếng đỡ trán, tay bị người nào đó nắm chặt: "Hả? Vợ, vui vẻ sao?"
"Ừm! Vui vẻ!" Lần này An Noãn Noãn đành phải nói vui vẻ, nếu không thì người này chắc chắn sẽ không buông tha cho cô, thật sự giống như đứa trẻ vậy, không trưởng thành một chút nào!
Có điều, tình cảnh như vậy, An Noãn Noãn đương nhiên là vô cùng vui vẻ, cho nên cô nói với Cố Bắc Thần là bản thân vui vẻ, một chút cũng không trái lương tâm, thật sự là rất vui vẻ!
Có điều là mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, từ xe thể thao, trai đẹp, hoa tươi, mưa hoa hồng, cảnh tượng như vậy, cho đến bây giờ An Noãn Noãn cũng không dám hy vọng sẽ có một người đàn ông như thần đến vì cô mà tạo ra!
An Noãn Noãn nghĩ đến tình cảnh vừa rồi trong kính chiếu hậu, đột nhiên hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Bắc Thần, như bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ôi, vừa rồi em không có chụp ảnh lại, thật tiếc quá!"
Khoé môi của Cố Bắc Thần càng cong thêm, nắm bàn tay mềm mại kia: "Không sao cả, Vương Tranh ở phía sau vẫn luôn chụp, quay về sẽ gửi cho em!"
"Vậy sao?" An Noãn Noãn ngưng mấy giây liền mỉm cười.
Cố Bắc Thần gật đầu: "Ừm!"
An Noãn Noãn cười thật tươi: "Vậy nói Vương Tranh gửi liền bây giờ cho em đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3422-mua-hoa-hong.html.]
Cố Bắc Thần lại nắm chặt bàn tay mềm mại kia hơn: "Nghe lời! Về nhà rồi gửi, cậu ta đang lái xe, không an toàn, nhé?"
Lúc này An Noãn Noãn mới rụt cổ: "À, em lo vui vẻ nên quên anh ấy cũng lái xe! Vậy được rồi, về rồi gửi, dù sao thì điện thoại của anh ấy cũng không chạy đi đâu được!"
Mê Truyện Dịch
"Ừm!" Cố Bắc Thần nhếch khoé môi, khóe mắt anh cũng cười đáp lại lời nói đùa của An Noãn Noãn.
Cố Bắc Thần chăm chú nhìn đường phía trước, cần gạt nước lau kính liên tục, ánh mắt như chim ưng của anh nhìn tình huống giao thông trước mặt, xe vững vàng ổn định mà chạy, nhưng đầu ngón tay thô ráp nào đó lại đang mò mẫm ngón tay mềm mại của An Noãn Noãn: "Mấy ngày nay theo mẹ học việc nhà có phải rất mệt không?"
Đáy lòng của An Noãn Noãn dâng lên một cảm xúc ấm áp, bàn tay mềm mại đan xen vào bàn tay của Cố Bắc Thần, khẽ lắc đầu, hơi nhướn mày, nhẹ nhàng nói: "Không mệt mỏi, có nhiều người giúp đỡ như vậy, em toàn để mẹ phải tự ra tay mà thôi!"
Đột nhiên, Cố Bắc Thần rẽ vào một đường cong, đi vào một con đường khác.
An Noãn Noãn hoài nghi: "Anh định đi đâu vậy?" Đã trễ như vậy rồi thì không phải nên trở về nhà sao?
"Suỵt." Cố Bắc Thần ra ám hiệu, sau đó liền nắm bàn tay mềm mại: "Ngoan ngoãn xem phong cảnh hai bên đi, đến nơi thì em sẽ biết."
Đây là một con đường tách biệt với biệt thự Li Sơn, An Noãn Noãn nhìn bốn phía, hai bên con đường nhựa rộng lớn là cây tùng bách được cắt tỉa gọn gàng, lúc này bị lớp tuyết thật dày phủ lên, nhìn qua cảm thấy có chút đồ sộ.
Đột nhiên, Cố Bắc Thần giảm tốc độ xe, đập vào mắt chính là cánh cửa gỗ lớn, phía trên có mấy chữ đỏ tươi bắt mắt: "Mai viên hoàng gia!"