Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tôi không đi, ông và bà nội đều không ưa tôi, tôi đi làm cái gì? Còn cả cái đứa nhỏ kia nữa, tôi mới không muốn nhìn thấy nó.” Sở Kiều Kiều kích động nói.
An Noãn Noãn nhíu mày: "Bây giờ, mặc kệ là ông bà có thích hay không, họ cũng đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, giờ họ đã già lại còn chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nữa, cô còn so đo với họ cái gì? Tất cả chuyện này đều là do người phụ nữ kia gây ra, kệ chuyện của bọn họ đi, trong mắt hai người họ, chúng ta vẫn là hai đứa cháu gái ruột thịt của họ thôi."
Sở Kiều Kiều khinh khỉnh nói: “Thế thì sao? Tai họa ập đến, họ có thể cho tôi cái gì? Còn không phải đều là tôi phải thấp hèn, nhân nhượng vì đại cục mà quỳ gối xuống, đến bên Cẩm Phong để anh ta xử lí những chuyện kia cho tôi à? Lúc đó họ đang ở đâu? Họ đã làm gì với tôi và con trai họ? Họ chỉ biết ngồi đó và bảo vệ cái thứ rẻ tiền kia và những tháng ngày tốt đẹp của họ thôi."
"Sở Kiều Kiều, cô không thể nói như vậy về họ. Bọn họ đều đã già rồi. Nếu La Tây và cô không tới Sở gia làm ra mấy cái chuyện xôi hỏng bỏng không như thế thì hai ông bà sẽ không phải rời xa quê hương, còn chưa kể chuyện của cô với bố họ cũng chẳng thể nào mà giải quyết được. Dù họ không giúp đỡ cô về mặt tài chính nhưng chẳng lẽ cô không hỏi Cẩm Phong là có thật là anh ta chỉ cần lấy tiền ra là có thể giải quyết một vấn đề lớn như vậy không? Sở Kiều Kiều, thật ra, đến tận ngày hôm nay tôi mới tin rằng, cô thật sự đã bị La Tây đồng hóa.”
An Noãn Noãn nói xong liền cầm túi xách, xoay người rời đi: “Mấy ngày tới cô nên biết điều mà khóa mồm lại đi. Đêm giao thừa nhớ gọi cho ông bà báo là cô vẫn bình an. Họ nói rồi, cô đừng từ chối cuộc gọi của họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3402-neu-co-co-y-dinh-rinh-mo-chong-toi-thi-nhat-dinh-toi-se-khong-nuong-tay.html.]
Sở Kiều Kiều cao giọng: “Họ không cần tôi phải báo cáo bình an này nọ đâu, họ có cái thằng rẻ tiền kia là đủ rồi."
An Noãn Noãn thực sự đã bị làm cho phát cáu, xoay người đối mặt với Sở Kiều Kiều: “Sở Kiều Kiều, cô nói đủ rồi đấy, Sở Việt không phải loại rẻ tiền, nó là em trai của chúng ta..."
"Cái thứ do một tiểu nhân rẻ tiền sinh ra mà cũng xứng đáng làm em tôi à? Ha, đúng là một trò đùa.” Sở Kiều Kiều khịt mũi không tán thành.
An Noãn Noãn nhìn chằm chằm Sở Kiều Kiều, một lúc lâu sau, cô cười rồi lắc đầu: "Sở Kiều Kiều, giờ tôi thật sự ước là khi ấy em gái song sinh của tôi thực sự đã c.h.ế.t non còn cô thì đúng là con gái của mụ phù thủy La Tây, như vậy thì chúng ta có thể tiếp tục đối đầu. Đúng là không thể nói lí với cô."
Mê Truyện Dịch
"Haha ~" Sở Kiều Kiều ngẩng đầu lên cười: “An Noãn Noãn à An Noãn Noãn, tôi thật không hiểu tại sao sao cô gặp ai cũng phải trưng ra cái vẻ thánh mẫu như thế nhỉ? Hử? Nói thật, tỏ ra thánh thiện như thế làm người ta ngứa mắt lắm, cô hiểu không? Đặc biệt là cô, ra mặt bảo vệ cho con của tiểu tam, cô có biết là nó nực cười lắm không?"
An Noãn Noãn nhìn Sở Kiều Kiều: "Tôi không muốn nói tào lao với cô nữa, nhưng tôi muốn nói rõ hai điều, thứ nhất, tôi không phải thánh mẫu. Thứ hai, dì Ninh không phải tiểu tam, còn lí do là gì thì trong lòng cô hẳn là rõ nhất. Ngần ấy năm nay mụ phù thủy La tây kia đã cắm cho ba không biết bao nhiêu cái sừng rồi. Cô là “con gái thân yêu” của bà ta hẳn là phải rõ hơn tôi rồi, thứ ba, cuộc hôn nhân cho có của ba và mụ La phù thủy kia vẫn phải duy trì, cái này tôi nghĩ cô cũng hiểu rồi. Còn về phần dì Vu Ninh, ít nhất là bà ấy chưa bao giờ liều mạng đòi kết hôn với ba vì đã sinh ra Sở Việt, còn có..."