Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 339:2 Cô không đủ tư cách để nói yêu chồng tôi

Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:57:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai mắt vô hồn của Sở Kiều Kiều nhìn ra phía ngoài cửa sổ: "Yêu? chắc chưa tới mức đó, thích thì cũng không hẳn là thích. Tôi đoán là do bọn tôi ở bên nhau lâu như vậy rồi nên đã quá ỷ lại vào đối phương, nói chung là tôi luôn cảm thấy làm gì cũng rất cần có Cẩm Phong ở bên, còn mấy thứ tình cảm bên lề thì không quá sâu đậm, chỉ là..."

Sở Kiều Kiều nói đến đây thì ngừng lại, nhìn An Noãn Noãn không chớp mắt.

An Noãn Noãn đợi hồi lâu, cuối cùng vẫn phải hỏi lại: “Còn gì nữa?”

Sở Kiều Kiều cắn môi dưới: “Lần này, vì nhà họ Sở và cũng vì chuyện của tôi nên Cẩm Phong đã chi mấy trăm triệu tệ để giải quyết thật thỏa đáng. Mặc dù bây giờ Thịnh Đường đã thu mua, Cẩm Phong cũng có sở hữu cổ phần nhưng tôi vẫn cảm thấy mình nợ anh ấy rất nhiều."

“Thế nên, khi Cẩm Phong không nói câu nào mà đã lấy người khác, em mới không trách anh ta sao?” An Noãn Noãn chỉ có thể hiểu ý tứ trong lời nói của Sở Kiều Kiều ra như vậy thôi.

Sở Kiều Kiều gật đầu: "Có thể coi là vậy! Tôi không có tư cách thù hận hay trách móc anh ấy, anh ấy không có nghĩa vụ vì tôi mà phải gánh vác gì hết."

An Noãn Noãn nắm tay Sở Kiều Kiều: "Kiều Kiều, em có thể nghĩ được như vậy thì chị mừng lắm. Nếu như em có thể cảm thông cho Cẩm Phong như vậy thì chúng ta có thể buông bỏ những ân oán, hiềm khích trước kia của hai ta được không?"

Mê Truyện Dịch

Sở Kiều Kiều chậm rãi rút tay ra khỏi bàn tay của An Noãn Noãn, cô ấy bước tới cánh cửa kính sát đất, mắt nhìn cảnh sắc ngoài kia, nhàn nhạt nói: “Có lẽ chỉ có một số thứ mới có thể buông bỏ được thôi, những thứ khác thì không thể đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3392-co-khong-du-tu-cach-de-noi-yeu-chong-toi.html.]

An Noãn Noãn đang ngồi trên sô pha, nhíu mày, kinh ngạc nói: "Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi. Còn gì khiến em không thể buông xuôi nữa?"

Sở Kiều Kiều vẫn quay lưng về phía An Noãn Noãn: "Tình yêu. Đó là thứ duy nhất tôi không thể buông bỏ được kể cả chị có là chị gái song sinh của tôi hay chị gái cùng cha khác mẹ của tôi~"

Lông mày An Noãn Noãn càng nhíu chặt. Cô thật sự không ngờ đến giờ phút này Sở Kiều Kiều lại còn có thể nói như vậy!

Sở Kiều Kiều quay lại, nhìn thẳng vào mắt An Noãn Noãn: "Chị đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc như vậy, chị có biết không? Chắc có lẽ là bởi vì chúng ta là chị em sinh đôi nên mỗi lần La Tây định xuống tay với chị, tôi cũng như thể có trực giác mách bảo, liền muốn tìm mọi cách để ngăn cản bà ta đụng đến chị, nhưng đôi khi tôi cảm thấy bà ta đúng là mẹ tôi, bà ta làm vậy chỉ vì muốn tôi sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn thôi, cũng vì thế mà rất nhiều lần tôi bị La Tây phát hiện được suy nghĩ của mình, dần dà bà ta không còn cho tôi biết bất kì ý định nào của bà ta nữa, chỉ nói rằng đó đều là muốn tốt cho tôi thôi, haha ..."

Sở Kiều Kiều kích động nói, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà rồi tiếp tục nói: “Đây là cái mà bà ta nói đối xử tốt với tôi đây. Tốt đến mức mà suýt nữa thì cho tôi ngồi xổm sau song sắt nhà tù luôn, tốt đến nỗi ép tôi phải bỏ lỡ người đàn ông duy nhất mà tôi từng yêu thương sâu đậm."

An Noãn Noãn trợn mắt há mồm nhìn Sở Kiều Kiều một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Người đàn ông mà em đang nói tới là Cố Bắc Thần?"

"Đương nhiên. Năm mười tuổi, Sở Kiều Kiều này đã được bước chân vào nhà họ Sở và kể từ giây phút nhìn thấy Cố Bắc Thần năm 15 tuổi thì đã không còn một người đàn ông nào có thể lọt vào mắt xanh của tôi nữa rồi, chị có hiểu không? Chị không thể hiểu cái cảm giác lúc nào trong lòng cũng chỉ nghĩ đến người kia đâu. Tôi còn nghĩ chỉ cần mình có thể sánh đôi được với Cố Bắc Thần thì Sở Kiều Kiều này có phải ngậm đắng nuốt cay đến thế nào cũng không quan trọng. Đương nhiên là chị không thể hiểu được cái cảm giác này rồi, bởi vì ngoài mấy năm sống gian khổ với với bà ngoại thì chị đâu có được nếm trải vị đắng của tình yêu đâu. Cái loại đắng cay ấy còn đau khổ hơn cái chết~"

An Noãn Noãn mím chặt môi, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, cô chậm rãi đứng dậy, đến gần Sở Kiều Kiều, nhìn thẳng vào mắt cô ấy mà gằn từng chữ một: "Vậy thì sao? Cô có thể có hứng thú với mọi thứ, nhưng riêng anh ấy thì cô không thể. Chúng tôi đã kết hôn và có hai đứa con, dù cô có thích thế nào, có yêu sâu đậm đến đâu thì cũng mong cô buông tay cho, buông tay vô điều kiện. Tôi có thể nhẫn nại với các chiêu trò của cô, nhưng anh ấy là chồng của tôi, cô còn không đủ tư cách để nói thích, nói yêu anh ấy."

Loading...