Từ Phượng Chi này mới ôm đung đưa một cái, đứa bé trong trong tay v.ú nuôi lại bắt đầu khóc lên "Oa ~", lúc này, hai đứa trẻ giống như đang trong cuộc thi xem ai khóc to hơn, xung quanh đều là những tiếng khóc nhấp nhô của đứa bé.
Trong phòng bệnh lúc này là tiếng khóc của trẻ sơ sinh d.a.o động lẫn nhau, Từ Phượng Chi cùng v.ú nuôi và y tá làm việc một cách có trật tự để đút cho đứa bé uống nước và sữa.
Mê Truyện Dịch
Nhưng Cố Bắc Thần rõ ràng tay chân rất lúng túng không biết phải làm gì.
An Noãn Noãn đang rất sốt sắng! Đưa tay ra: "Mẹ, mau cho con xem cục cưng đi, con vẫn chưa thấy cục cưng!"
Cố Bắc Thần sợ thế giới chưa đủ loạn, nhíu mày nhìn hai đứa trẻ đang khóc oa oa kia, sau đó lại nhìn phía An Noãn đang nhớ nhung đưa tay ra đòi xem con trai: "Có cái gì đẹp đẽ đâu, hai đứa xấu xí ~"
"Anh ..." An Noãn Noãn kích động, trừng mắt phẫn nộ nhìn Cố Bắc Thần: "Anh, anh vậy mà dám chê bai hai cục cưng em sinh ra là xấu..."
Từ Phượng Chi ôm cháu trai nhanh chóng đi về phía An Noãn Noãn, cẩn thận trách mắng con trai: “Bắc Thần con đừng có thêm phiền phức nữa được không?” Tức giận đến cơ thể Noãn Noãn thì phải làm sao! Đứa con trai này không tỉnh táo cũng hồ đồ rồi, còn liên tục nói đứa cháu mập mạp của bà là xấu xí, xấu xí chỗ nào, rất đẹp đó chứ!
Đó có lẽ là do tình mẫu tử! Nói thế này cũng thật kỳ lạ, hai con gấu con kia dường như có thể cảm nhận được hương vị của mẹ chúng, vậy mà mở mắt ra nhìn khắp nơi! Thật là kỳ diệu, cuối cùng, hai cặp mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào An Noãn Noãn!
Chẳng phải trong sách nói rằng, đứa trẻ vừa mới sinh ra là nhắm mắt sao? Nhưng mới chỉ chưa đầy mười tiếng đồng hồ, sao hai đứa nhỏ này lại trợn mắt ngoác mồm, nhìn chằm chằm vào mẹ của chúng vậy!
Điều khiến người ta đáng kinh ngạc hơn nữa là, hai con gấu này chỉ cần tiếp xúc với An Noãn Noãn trong tức khắc liền đồng thời ngừng khóc ngừng quấy rối, chúng chỉ nhìn An Noãn Noãn với đôi mắt đang chực chờ chảy nước!
An Noãn Noãn nhìn hai viên thịt tròn tròn hồng hồng, đây là bảo bối làm loạn trong bụng cô rất lâu vừa mới sinh ra sao? Cô nhìn thế nào cũng thấy hai đứa nhóc sao mà trông đẹp và dễ thương như thế! Hình dáng kháu khỉnh bụ bẫm, nhìn một cái là biết hai tiểu mỹ nam chính hiệu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3321-co-soai-vua-chinh-vua-ta.html.]
Không phải trong sách nói trẻ vừa mới sinh ra da sẽ hơi nhăn, giống như một lão già xấu xí sao? Nhưng làm sao mà hai bảo bối của cô lại đáng yêu như vậy? Cục thịt nhỏ bụ bẫm, sạch sẽ này xấu xí chỗ nào? Chà, cái mũi nhỏ và cái miệng nhỏ, mỗi một đường nét trên khuôn mặt đều đẹp quá! Điều quan trọng là đôi mắt to đen đang nhìn cô!
An Noãn Noãn cẩn thận đưa tay, sờ sờ lên má của hai đứa bé: "Bảo bối, đâu là anh trai, đâu là em trai? Hả?"
Từ Phượng Chi vội vàng nói giống như báu vật: "Đây là anh trai, đã đặt một chiếc khăn tay lụa màu xanh lam vào quần áo, đây là em trai, khăn tay màu cà phê, rất dễ nhận biết, ha ha!"
“Cho con bế đi!” An Noãn Noãn nhíu mày vươn tay muốn bế đứa nhỏ.
Từ Phượng Chi vội vàng ngăn lại: "Con cứ nằm đi, mẹ bế trong lòng cho con xem là được rồi, giờ đang có vết thương ở bụng, không nên gắng sức, hai thằng nhóc này cộng lại hơn bảy ký rồi."
Nhưng An Noãn Noãn vẫn muốn bế: "Vậy con nằm xuống, mẹ để hai bên mỗi bên một đứa đi!"
"Vậy được, con đừng dùng sức, đợi mấy ngày nữa vết khâu lành hơn là có thể bế chúng rồi."
Mỗi bên An Noãn Noãn đều đặt một đứa con trai mập mạp, cô không ngừng dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ xuống mặt của cu cậu, khóe môi cong cong: "Bé con, cái miệng nhỏ như vậy sao có thể khóc lớn thế, hả? Gọi Mama đi ~" Khi nói liền quay mặt lại và hôn lên hai bên má nhỏ của chúng.
Mọi người trong phòng đều cười, An Noãn Noãn không biết bọn họ đang cười cái gì, Từ Phượng Chi nói: "Nha đầu này, vừa mới sinh ra làm sao có thể gọi mẹ được!"
Liếc nhìn vị trí của Cố Bắc Thần, người nào đó có vẻ mặt đang nhíu chặt lại, không vui vẻ với dáng vẻ của hai đứa con trai, An Noãn Noãn trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần: "Quân trưởng, biểu hiện kia của anh là gì hả? Không thích hình dáng của con trai em à!"
Cần biết đấy, lần này Cố Bắc Thần ở thủ đô đã mua rất nhiều quần áo bé gái xinh đẹp và đồ chơi, mặc dù đi vội không mang theo, nhưng như vậy anh cũng không cần phải mang về nữa, để ở thủ đô đợi N năm sau Noãn Noãn sinh cho anh một bé gái rồi mặc, rồi lại chơi là được rồi!