Lúc này, Từ Phượng Chi mới đi lên trước trừng mắt với con trai: “Bắc Thần, làm cái gì vậy?”
Cố Bắc Thần nghe tiếng mới quay đầu lại nhìn về phía Từ Phượng Chi và mấy người khác, không vui vẻ nói: “Noãn Noãn sinh con trong đó. Mấy người đi đâu vậy?”
Tất cả mọi người sụp đổ: “•...•”
Lúc này, y tá trưởng nhìn Từ Phượng Chi như nhìn thấy vị cứu tinh: “Thưa bà, bà mau khuyên Cố Soái đi. Anh ấy, anh ấy muốn vào phòng sinh...”
Từ Phượng Chi cũng thương con trai. Bà nhìn khuôn mặt mệt mỏi và tơ m.á.u trong mắt anh không nhẫn tâm nói anh mà chỉ cười rồi vỗ tay con trai: “Đứa trẻ này, phụ nữ sinh con đều cần thời gian cả. Con không cần vội vàng như vậy. Nhìn quầng thâm mắt và tia m.á.u trong mắt con là biết con chưa nghỉ ngơi rồi. Để Khương Vân Phong đưa con đến phòng bệnh của Noãn Noãn nghỉ ngơi một lát đi. Sinh rồi mẹ sẽ cho người đi báo cho con biết. Con sốt ruột ở đây cũng không có tác dụng gì.”
Từ Phượng Chi lo lắng con trai vặn vẹo lại nhanh chóng nói thêm: “Nhưng con qua đây nhanh như vậy, mẹ cũng yên tâm rồi.”
“Không phải là sinh mổ sao? Sao lại lâu như vậy?” Cố Bắc Thần nhìn Từ Phượng Chi hỏi lại câu hỏi cũ.
Mê Truyện Dịch
Từ Phượng Chi cũng không biết phải giải thích với con trai như thế nào nữa: “Con đừng làm loạn nữa. Cho dù sinh kiểu gì thì cũng cần có quá trình hết. Không phải bụng cứ đau là mổ luôn ra. Thật là!”
“Oa oa...” Đột nhiên, trong phòng sinh truyền ra tiếng khóc của đứa trẻ. Trong chốc lát, tất cả mọi người đều im lặng.
Giây sau, Từ Phượng Chi mới phản ứng lại. Bà kéo cánh tay của con trai: “Sinh rồi. Sinh rồi. Bắc Thần, sinh rồi. Con nghe thấy tiếng trẻ con khóc chưa?”
“Phù”. Lúc này, Cố Bắc Thần mới thở ra một hơi dài, cong khoé miệng lên, gật đầu: “Nghe, nghe thấy rồi...”
Cố Soái cũng có lúc ăn nói không rõ ràng rồi.
Y tá trưởng cũng cong mắt lên cười kéo tay của Từ Phượng Chi nói: “Thưa bà, chắc chắn là con trai. Theo kinh nghiệm của tôi mà phán đoán thì chắc chắn là con trai. Âm thanh vừa nghe thì đã biết là con trai...”
Y tá trưởng còn đang muốn nói kinh nghiệm gì đó thì đáng tiếc lại bị Cố Bắc Thần trừng mắt quay về.
“Hừ, miệng, quạ.” Cố Bắc Thần gằn giọng từng chữ xong mới quay lại tức giận với y tá trưởng: “Là thai song sinh đó. Không lẽ đều là tiểu tử thối sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3292-sinh-con.html.]
Lúc này y tá trưởng mới ngậm miệng lại, nhìn Từ Phượng Chi thấp giọng nói: “Thưa bà, tôi nói sai gì sao?”
Từ Phượng Chi buồn cười nói: “Nó một lòng muốn có đứa con gái thôi.”
Y tá trưởng giảo mồm, gật đầu: “Ồ, hiểu rồi.” Người đàn ông này quả nhiên không giống như những người đàn ông bình thường khác.
Lúc này người nhà đứng ở trước cửa phòng sinh chỉ có hai người là Từ Phượng Chi và Cố Bắc Thần thôi. Còn những người khác đều mặc trang phục cảnh vệ. Mẹ con hai người họ đều giương mắt đứng nhìn cánh cửa to đang khép chặt đó.
“Sao vẫn còn chưa ra ngoài?” Cố Bắc Thần quả thực không chờ nổi nữa rồi.
Từ Phượng Chi ấn mu bàn tay con trai: “Đừng vội. Đừng gây phiền phức cho bác sĩ và y tá. Sinh rồi còn cắt dây rốn, tắm rửa, mặc đồ cho em bé nữa. Phiền phức lắm.”
“Vậy còn Noãn Noãn đâu?” Cố Bắc Thần sốt ruột nói.
“Noãn Noãn bị gây mê rồi tỉnh lại cũng cần thời gian nữa.”
Mẹ con hai người đang nói chuyện thì trong phòng sinh lại vang đến một trận khóc “oe oe...”. Rõ ràng không phải là tiếng khóc của đứa trẻ vừa nãy. Lại đón thêm một tiếng khóc khác. Trong phòng sinh lại truyền đến một tiếng khóc của trẻ con.
Nghe tiếng trẻ con khóc, Cố Bắc Thần kích động không biết biểu đạt như thế nào. Một người đàn ông xông pha chiến đấu lúc này nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, ánh mắt gắt gao nhìn vào cánh cửa kia.
Đột nhiên cửa phòng sinh bị đẩy ra, hai người y tá trong lòng mỗi người đều có một đứa bé bụ bẫm. Bởi vì hai tiểu gia hoả mập mạp cho nên không quá nhăn nhúm như những em bé vừa mới sinh ra. Chỉ là có cảm giác đỏ au với lông lá rậm rạp.
Hai tiểu gia hoả vậy mà lại mở đôi mắt to đen nhánh nhìn ngó xung quanh: “Oe oe.” Ngẫu nhiên khóc lên hai tiếng.
Từ Phượng Chi và người đàn ông mặc quân trang đứng thẳng tắp ở cửa đều ngây ngốc nhìn hai đứa trẻ trước mặt chậm chạp không đưa tay ra.
Y tá tháo khẩu trang ra cười rồi nói: “Thưa bà, Cố Soái, mau bế đứa bé đi.”