Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 327:1 Dấu hiệu dự báo sinh con

Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:56:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mạnh Dĩnh Đào có vẻ như không sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào mắt của Đường Thần. Khoé môi cô mím chặt. Trên một nửa khuôn mặt sưng đỏ của cô còn có dấu tay có thể nhìn thấy rõ ràng. Hận ý lúc trước chưa từng có lan ra khắp trái tim của cô. Tay cô nắm chặt thành nắm đấm. Hàng lông mi của cô rung lên: “Đó là đương nhiên.”

Sau nửa tháng, thạch cao ở bả vai bên trái của Cố Bắc Thần được tháo ra. Sau khi trải qua kiểm tra thì thấy tất cả đều hồi phục vô cùng tốt. Mặc dù nói mấy năm nay Cố Bắc Thần vừa bước vào đội đặc chủng thì cứ hai ngày bị thương nhẹ ba ngày bị thương nặng, Từ Phượng Chi cũng đã quen rồi, nhưng kể từ sau khi con trai thăng chức lên làm đại đội trưởng của đội đặc chủng, quân đoàn trưởng của một quân khu thì thật sự rất ít khi bị thương. Nhưng từ một năm trước trở lại đây, mấy viết thương lớn nhỏ đều chưa từng ngừng lại. Từ Phượng Chi đương nhiên là đau lòng rồi.

Sau khi kiểm tra xong tất cả, Vương Tranh đã đứng chờ bên ngoài phòng kiểm tra rồi. Vừa nhìn thấy Cố Bắc Thần đi ra, anh ta liền liếc trộm Từ Phượng Chi và An Noãn Noãn ở cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Lão đại, cuộc gọi khẩn cấp của tổng tư lệnh.”

Cố Bắc Thần cướp lấy điện thoại công việc trong tay của Vương Tranh: “Thủ trưởng.” Sau đó, anh nhìn Vương Tranh một cái rồi vừa nói chuyện điện thoại vừa rời khỏi tầm mắt của Từ Phượng Chi và An Noãn Noãn.

Từ Phượng Chi dìu An Noãn Noãn nhìn khuôn mặt nôn nóng của Vương Tranh: “Quân đoàn trưởng của các cậu lại làm sao nữa?” Gần đây bà ấy lo lắng con trai vừa nghỉ ngơi khoẻ mạnh thì liền bị một đạo quân lệnh gọi đi. Tốt xấu gì thì cũng chờ tới khi An Noãn Noãn sinh con rồi hẵng đi!

Sau khi Cố Bắc Thần nghe điện thoại xong, Từ Phượng Chi và An Noãn Noãn đi về phía của anh.

Trong mắt Từ Phượng Chi tràn đầy sự lo lắng. Dù bây giờ bà ấy không nói, Cố Bắc Thần vẫn biết được trong lòng bà ấy đang nghĩ những gì.

Nhưng ngược lại nhìn An Noãn Noãn lại bình tĩnh vô cùng. Cô chỉ đưa tay lên vuốt ve cái bụng, im lặng nhìn người đứng cách đó mấy bước.

Cố Bắc Thần tiến lên trước, kéo An Noãn Noãn tới bên cạnh mình rồi nhìn về phía Từ Phượng Chi: “Mẹ, mẹ quay về phòng nghỉ ngơi trước đi. Con và Noãn Noãn có chuyện phải nói.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3271-dau-hieu-du-bao-sinh-con.html.]

Từ Phượng Chi còn muốn nói gì đó. An Noãn Noãn cong mắt nhìn Từ Phượng Chi đang căng thẳng: “Mẹ, không sao đâu. Mẹ quay về phòng trước đi.”

Bây giờ mặc dù chưa có tuyết rơi nhưng đã là mùa đông lạnh lẽo rồi. Cố Bắc Thần kéo An Noãn Noãn bước chậm vào trong một cái đình ở viện điều dưỡng. Vương Tranh vội vàng đưa cái nệm lông trong lòng qua cho Cố Bắc Thần.

Cố Bắc Thần đặt cái nệm đó xuống băng ghế gỗ dài, đỡ vai của An Noãn Noãn: “Ngồi một lát!”

Cố Bắc Thần tự nhiên ngồi xuống bên cạnh An Noãn Noãn. Cánh tay dài vươn ra ôm lấy lưng cô. Nhìn từ đằng sau giống như ôm chặt bảo vệ cô.

An Noãn Noãn quay mặt qua nhìn Cố Bắc Thần: “Sao anh lạ vậy? Có gì thì cứ nói đi.”

Mê Truyện Dịch

Cố Bắc Thần nhìn vào mắt của An Noãn Noãn cười tươi. Mặc dù sau khi có thai khuôn mặt cô gần như không thoa kem dưỡng, chỉ thoa kem em bé nhưng làn da cô vẫn sạch sẽ như cũ, một chút khuyết điểm nhỏ cũng không có. Bây giờ vì đội một cái mũ, tất cả tóc mái và mấy sợi tóc đều nhét trong mũ để lộ ra khuôn mặt sạch sẽ và đôi mắt trong veo đó. Từ đầu đến cuối Cố Bắc Thần chỉ nhìn khuôn mặt đó mà không mở miệng.

An Noãn Noãn đưa bàn tay mềm mại lên che đi đôi mắt nóng bỏng mà sâu sắc của người nào đó: “A! Đừng nhìn người ta như vậy! Ánh mắt mị hoặc làm gì chứ?”

Một giây sau, hai tay cô đã được bàn tay to lớn của anh nắm trong lòng bàn tay, siết chặt. Giọng nói khàn khàn, có phần không biết phải làm sao: “Noãn Noãn.”

“Hửm?” An Noãn Noãn giương đôi mắt trong trẻo nhìn vào mắt của Cố Bắc Thần. Thấy ánh mắt anh nhìn cô càng ngày càng sâu sắc, chỉ ước giây tiếp đó có thể bóp nát tay cô. An Noãn Noãn im lặng nuốt nước miếng, mềm giọng nói: “Anh, vừa rồi, cuộc điện thoại vừa rồi là gọi anh quay về đi làm sao?”

Loading...