Cũng may gương mặt của Thang Mễ đã bị thiêu hỏng rồi. Cho nên hoàn toàn không thể phân biệt được. Cô ta liền dè dặt dùng cái tên của mình ở Italy.
Trong lúc cảnh sát điều tra lấy khẩu cung của Thang Mễ, cô ta chỉ đành nói bản thân đi ngang qua đường nhìn thấy tiệm hoa đó vô cùng đặc biệt rồi đi vào trong. Nhưng cô ta hoàn toàn không chú ý gì đến tấm biển tạm thời ngừng bán được treo trên cửa.
Chuyện này không đủ cấu thành trách nhiệm của Mạnh Dĩnh Đào. Dựa theo điều tra thì là vấn đề về đường dây đèn treo ở tầng 1 bị rò điện cho nên đã gây ra mồi lửa.
Mê Truyện Dịch
Chờ cho cảnh sát rời khỏi đó, vào lúc các nhân viên y tế còn đang bận rộn, Mạnh Dĩnh Đào tiến lên ngồi xuống trước giường bệnh của Thang Mễ. Nhìn vào thì có vẻ như Mạnh Dĩnh Đào đang quan tâm tới vết thương của cô ta nhưng thật ra lại đang đè giọng nói: “Cô Đường, đã học được bài học ngày hôm nay chưa? Cô có thể lừa được con ngốc An Noãn Noãn đó. Muốn lừa bản tiểu thư đây, cô vẫn nên đi đầu thai thêm một lần nữa đi!”
Hiện giờ việc nói chuyện với Thang Mễ cũng là cả một vấn đề. Cô ta ngọ ngậy trừng mắt nhìn về phía Mạnh Dĩnh Đào: “Là cô?”
“Tôi không ngu đến như vậy. Nhưng mà ngọn lửa này thiêu tốt lắm, tránh cho tôi khỏi phải ra tay.” Mạnh Dĩnh Đào nói xong thì cười như không cười nhìn Thang Mễ rồi ngẫu nhiên nói lớn mấy câu quan tâm và xin lỗi.
Mạnh Dĩnh Đào hạ thấp giọng nói: “Thang Mễ, bài học này cô phải nhớ rõ một chút. Mạnh Dĩnh Đào tôi dù tinh thần có sa sút như thế nào đi nữa thì cũng không giống cô thiên kim tiểu thư tầm thường như này. Không phải là cô thấy tôi treo chức vụ là vợ ở bên đó của Đường Thần thì liền muốn cho tôi một ấn tượng vô cùng đen tối để tôi cả đời phải sống trong bóng tối sao?”
Mạnh Dĩnh Đào nói xong thì từ đứng dậy rồi cúi người kề bên tai của Thang Mễ cười giễu cợt: “Đấu với tôi, đúng là mơ mộng viển vông mà. Cô tới từ đâu thì mau chóng cút về nơi đó đi. Tránh cho... Cô hiểu ý của tôi mà.”
Quả nhiên, sau khi Đường Thần nhận được điện thoại của Nhạc Lâm thì quay về nhà ăn cơm đúng giờ. Vừa vào cửa anh ta đã nhìn thấy Mạnh Dĩnh Đào vừa thay xong quần áo đang đi xuống tầng. Anh ta đi lên rồi giơ tay lên tát cho cô ta một cái.
Mặt của Mạnh Dĩnh Đào bị đánh đến mức dừng lại một chỗ. Nhạc Lâm bị doạ đến mức sững sờ. Đây là lần đầu tiên con trai ở ngay trước mặt người mẹ này đánh người.
Sau khi Nhạc Lâm phản ứng lại thì đi lên trước đẩy con trai ra rồi kêu quản gia đi lấy hộp thuốc qua để xoa lên mặt cho Mạnh Dĩnh Đào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3262-noan-noan-cua-anh-an-toan.html.]
Đường Thần nhíu mày nhìn về phía Nhạc Lâm: “Mẹ à, sau này mẹ đừng tùy tiện đụng tay vào chuyện của con được không?”
Đường Thần nói xong thì kéo tay Mạnh Dĩnh Đào lên tầng, dùng một chân đạp tung cửa phòng đọc sách rồi ném cô ta vào trong đó.
Chờ tới khi cảm giác nóng rát đau đớn trên mặt Mạnh Dĩnh Đào giảm nhẹ bớt, cô ta nhíu mày nhìn về phía Đường Thần: “Tôi nói cho anh biết Đường Thần, tôi không ra tay với anh là bởi vì mẹ của anh còn ở đó. Nếu như tôi thật sự muốn ra tay, anh cảm thấy Đường Thần anh có phải là đối thủ của tôi không?”
Đường Thần nắm lấy cổ áo của Mạnh Dĩnh Đào: “Ngọn lửa đó là do cô cố ý phóng ra, là cô cố ý thu hút sự chú ý của mọi người, thu hút sự chú ý của ba mẹ để bọn họ gây thêm áp lực cho tôi có đúng không?”
Nước mắt của Mạnh Dĩnh Đào xoay vòng, khoé miệng hé ra cong lên: “Phải.”
Rất tốt, xem ra ngọn lửa này đã giúp Mạnh Dĩnh Đào cô một công đôi việc rồi. Tổn hại này khiến Đường Thần anh ta không thể không ở bên cạnh cô. Quan trọng là cho Thang Mễ một bài học để cô ta không bao giờ dám ra tay với Mạnh Dĩnh Đào cô nữa. Như vậy, Đường Thần không thể không ra mặt giúp cô giải quyết chuyện của ba cô rồi.
“Hừ.” Đường Thần hừ lạnh một tiếng: “Người bị thiêu đó là Thang Mễ phải không?”
“Phải. Là cô ta.” Sau khi Mạnh Dĩnh Đào nói xong mấy chữ như vậy thì cô trấn định giương mắt lên nhìn vào đôi mắt đang tức giận của Đường Thần: “Nhưng xin tổng giám đốc Đường yên tâm. Cảnh sát đã tìm cô ta lấy khẩu cung rồi. Cô ta không dám dùng thân phận thật sự là Thang Mễ cho nên trước mắt, Noãn Noãn của anh an toàn.”
Đường Thần híp mắt, châm biếm nhìn Mạnh Dĩnh Đào: “Thế còn cô thì sao? Làm sao tôi phải tin tưởng rằng cô sẽ không đụng tới bọn họ?”
“Ha ha.” Mạnh Dĩnh Đào cười lạnh hai tiếng: “Yên tâm. Tôi đã không còn hứng thú gì với Cố Bắc Thần nữa rồi. Cho nên đối với An Noãn Noãn tôi cũng không có bất kỳ uy h.i.ế.p gì hết.” Mạnh Dĩnh Đào nói xong thì nhìn thẳng vào mắt của Đường Thần: “Anh đồng ý chuyện của tôi rồi?”
Đường Thần âm trầm nói: “Ngày mai tôi liền sai người đi làm. Nhưng khi chuyện này kết thúc rồi thì lập tức làm thủ tục ly hôn. Một xu cũng không có. Đến như thế nào thì cút đi như thế ấy.”