Đường Thần cười nhìn Cố Bắc Thần, bưng lên ly rượu ở trước mắt: "Nào, trước tiên là chúc mừng Cố soái có sắp có hai đứa song sinh, về cách nói thanh mã trúc mã này, tôi cảm thấy từ trong miệng của Cố soái nói ra, đây quả thật là đang cười nhạo tôi."
Cố Bắc Thần khóe miệng giật giật, cầm cốc trà ở bên cạnh, chạm vào ly rượu của Đường Thần: "Tôi lấy trà thay rượu, bị thương nặng vẫn chưa lành không thể uống rượu, mong rằng tổng giám đốc Đường thứ lỗi. Lời cảm ơn cũng không nói nhiều nữa, bữa cơm hôm nay tôi mời, tổng giám đốc Đừng xin cứ tự nhiên!"
Đường Thần lạnh nhạt nhìn Cố Bắc Thần, một hơi uống cạn cốc rượu trắng, cảm giác nóng bừng đau rát theo cổ họng của anh ta mà thiêu đốt xuống. Anh ta lần nữa nhìn Cố Bắc Thần đối diện tự đắc thong dong: "Cố soái không cần cảm ơn tôi. Đường Thần tôi tất cả đều là vì Cố Bắc Thần anh, tôi chỉ hy vọng anh bảo vệ cô ấy chu toàn là được!"
Có lẽ là bởi vì ly rượu trắng kia, lúc này nửa con mắt của Đường Thần đều đỏ lên, anh ta nhắm chặt mắt lại. Hơn một năm nay, anh ta dùng cách ở trong bóng tối yên lặng đến gây tê chính mình.
Nếu như biết hôm nay sẽ có kết cục như vậy, rõ ràng anh ta nói gì cũng không kịp với An Noãn Noãn. Chỉ là trong phạm vi cho phép, anh ta tự cho rằng, mình đã bảo vệ cô thật tốt nhưng Thang Mễ bởi vì đố kỵ lại làm ra bao nhiêu chuyện không đúng như vậy. Cho tới hôm nay càng ngày càng xa. Lục Tĩnh Vũ cái tên hèn hạ kia vẫn là phản bội cô, vậy chẳng thà lúc đó anh ta từ trong tay của Lục Tĩnh Vũ trực tiếp cướp An Noãn Noãn về. Có lẽ ngày hôm nay cũng sẽ không có chuyện phải đối diện với người đàn ông này!
Anh ta buông bỏ hết tất cả, dùng một cuộc hôn nhân trống rỗng để nhục nhã Mạnh Dĩnh Đào, muốn có thể chống chế tay chân của Mạnh Dĩnh Đào nhưng căn bản chuyện không như anh ta nghĩ!
Mê Truyện Dịch
Rõ ràng là anh ta quen biết An Noãn Noãn trước Cố Bắc Thần, tại sao anh lại chậm một bước rồi đây?
Đường Thần vừa dứt lời, sắc mặt của Cố Bắc Thần bỗng chốc ngưng lại, lạnh nhạt nhìn Đường Thân vẫn đang một mình uống rượu, nhỏ giọng nói: "Điều này là tự nhiên, vợ con của Cố Bắc Thần tôi cả ngày đều bị người khác uy hiếp, quân đoàn trưởng tôi đây còn làm cái quái gì nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3251-hoa-hoan-lon.html.]
Đường Thần nhíu mày, cười một cách không đàng hoàng: "Thật sao?"
Cố Bắc Thần đối với Đường Thần như vậy vô cùng phản cảm, nhưng xét thấy anh ta rốt cuộc là bảo vệ Noãn Noãn của anh lâu và nhiều như vậy cũng không đứng dậy rời đi, chỉ là cũng nhíu mày nhìn anh ta: "Tổng giám đốc Đường đang hoài nghi một quân đoàn trường như tôi đây sao?"
Đường Thần lần này đến Thượng Hải, giải quyết việc công đối với anh ta mà nói có thể làm hoặc không làm. Nhưng anh ta sau khi nghe xong lời của Mạnh Dĩnh Đào, rõ ràng gọi một cuộc điện thoại nói rõ với Cố Bắc Thần là được nhưng mà làm sao lại thần không biết quỷ không hay đến Thượng Hải rồi. Lúc này, anh ta lại càng thêm buồn bực, móc điếu thuốc ra đưa cho Cố Bắc Thần: "Cố soái muốn hút một điếu không?"
Cố Bắc Thần xua tay: "Kể từ khi biết Noãn Noãn mang thai, tôi cai thuốc rồi." Sự thật là anh cai thuốc chỉ là sau khi bị thương trở về bên cạnh An Noãn Noãn mới cai được.
Đường Thần lấy một điếu thuốc châm lên nhả ra khói thuốc, nhìn về phía Cố Bắc Thần: "Thực ra, tôi thấy cô ấy một mình bụng mang dạ chửa ở thành phố xa lạ, hai mắt không thể trơ ra đứng nhìn mà không làm gì, tôi thật sự có loại kích động muốn mang cô ấy đi, giấu đi, để Cố Bắc Thần anh cả đời này cũng không tìm được chỗ của cô ấy."
Cố Bắc Thần rất không vui nhìn Đường Thần: "Anh không mang cô ấy đi được, điểm này tôi rất hiểu Noãn Noãn."
Đương Thần lại uống rượu: "Thật sao? Nhưng anh đừng có quên. Anh không phải vì hiểu cô ấy mới kết hôn với cô ấy, cụ thể vì sao thì trong lòng Cố soái biết rõ. Nếu như anh thật sự hiểu cô ấy, vậy thì An Noãn Noãn của bây giờ sẽ không phải là bộ dạng này."