Thế nhưng khi những bộ quần áo trẻ con kia rơi vào ánh mắt của An Noãn Noãn, động tác trong tay và vẻ mặt của cô trong nháy mắt cứng lại rồi.
Cố Bắc Thần đối với những món đồ chơi nhỏ kia cũng chỉ hưng phấn mấy giây, quan trọng là vì buồn chán trong lúc an dưỡng, còn nữa anh cũng muốn người phụ nữ có thai nào đó vui vẻ, vài ngày như vậy, không thể để ra chút sự cố nào. Cho nên, Cố Bắc Thần chốc lát liền phát hiện sự bất thường An Noãn Noãn, đưa tay ra nắm chặt vào bờ vai của cô: "Noãn Noãn, làm sao vậy? Sắc mặt sao lại kém như vậy?"
Từ Phương Chi nghe thấy liền ngẩng đầu lên nhìn An Noãn Noãn cũng là bị vẻ mặt của cô giật mình: "Noãn Noãn, con làm sao vậy? Có phải là trong bụng khó chịu? Mẹ gọi bác sĩ nhé."
"Không, con không đau bụng mẹ à!" An Noãn Noãn lúc này mới phản ứng lại mình lại làm mẹ chồng sợ rồi.
"Haiz ~" Cố Bắc Thần khẽ thở dài một tiếng, khẽ véo vào mặt của An Noãn Noãn: "Mau sinh ra đi, này sớm muộn sẽ bị em dọa cho tinh thần bất ổn."
Từ Phượng Chi đập vào con trai: "Nói liên thiên, sinh con có thể do mình được sao."
An Noãn Noãn thấy làm cho mẹ chồng khiếp sợ liền nhẹ nhàng nói: "Nhìn thấy những bộ quần áo trẻ con đáng yêu thế này, làm con nhớ đến trước đây khi chúng con ở huyện Cẩm Tú. Lúc đó, trong phòng của bà ngoại có một chiếc hòm bằng gỗ bên trong để rất nhiều quần áo trẻ con và chăn nhỏ giống nhau y đúc."
Mê Truyện Dịch
Trước khi mất trí nhớ cô đều biết, bà ngoài từng nói cô có một em gái song sinh c.h.ế.t sớm, mẹ cô đau lòng quá, bà ngoại liền không dám lấy những bộ quần áo kia ra cho cô mặc. Vẫn luôn cất ở trong hòm không nỡ vứt đi.
Sau đó bà ngoại nghe một thầy xem bói ở trên đường nói, con cái c.h.ế.t trẻ nhất định phải đốt quần áo của chúng đi thì em bé mới có thể đầu thai tốt được. Sau đó thầy xem bói nghe bà ngoại nói là hai đứa trẻ, bị c.h.ế.t trẻ một đứa, quần áo vẫn chưa mặc. Thầy bói cũng không biết là bấm tốt hay là lừa gạt, bấm ngón tay một lúc lại nói, đồ không thể vứt đi càng không thể đốt. Sau này có lẽ sẽ có chuyển biến, bà ngoại lúc đó cũng không biết sao lại tin thầy bói này nói, giữ những bộ quần áo kia mãi cho đến tận bây giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3241-co-ta-du-sao-cung-la-thanh-mai-truc-ma-anh.html.]
Cố Bắc Thần lại không muốn tin những thứ quỷ kia, xoa nhẹ đỉnh đầu của An Noãn Noãn: "Vậy quần áo đó có còn không? Lấy ra cho con chúng ta mặc."
An Noãn Noãn lén nhìn mẹ chồng, thấy Từ Phượng Chi không phản ứng, liền nói: "Còn thì vẫn còn, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi đoán chừng đã mốc meo hết rồi, dù sao cũng là bằng bông."
Từ Phượng Chi mau chóng tiếp lời của An Noãn Noãn nói: "Đúng vậy, vải vóc lúc đó đều là 100% bông, rất dễ mốc, côn trùng cắn." Dứt lời, Từ Phượng Chi lườm con trai: "Còn nói mẹ và Noãn Noãn nghĩ gì làm lấy, mẹ thấy con gần đây mới nghĩ gì làm nấy."
Cố Bắc Thần bị mẹ anh ghét bỏ, người nào đó chỉ có thể lôi kéo An Noãn Noãn: "Noãn Noãn, đi thôi. Chúng ta đi ra sân đi dạo một chút, không để ý đến lão bà này nữa, hội chứng tiền mãn kinh."
Từ Phượng Chi tức giận: "Con..."
An Noãn Noãn đánh Cố Bắc Thần: "Anh có thể ra dáng một quân đoàn trưởng hay không, sao nói mẹ chúng ta như vậy, không biết trên dưới."
Cố Bắc Thần mới chẳng quan tâm, dù sao anh và mẹ anh quả thật chính là bạn bè tốt nhất được rồi! Anh kéo An Noãn Noãn rời đi, bị Từ Phượng Chi chặn lại: "Con một mình đi dạo, mẹ lát nữa cùng Noãn Noãn đi dạo."
Từ Phượng Chi mấy ngày nay cố ý nhìn chằm chằm con trai, không cho anh và An Noãn Noãn ở riêng với nhau là có nguyên nhân. Hôm đó Cố Bắc Thần mới xuất viện trở về nhà, liền ở cùng An Noãn Noãn trong phòng gần hai tiếng đồng hồ. Mấu chốt là khi ra ăn cơm tối, Từ Phượng Chi phát hiện hai người đã tắm rồi cho nên Từ Phương Chi lo sợ, tuyệt đối không được cho con trai mặt dày kia đến lúc cuối cùng lại làm ra cái chuyện gì đó.