Thang Mễ đứng dậy, tiện tay mặc chiếc áo khoác nam ở sau vào, quàng khăn lên cổ thật chặt, bẻ vành mũ xuống, cả khuôn mặt hoàn toàn không nhìn rõ được, quay người, quay lưng với Mạnh Dĩnh Đào: "Ba ngày sau, cùng thời gian này tôi đến đây. Hy vọng nhận được tin tức tốt của cô Mạnh."
Mạnh Dĩnh Đào khinh thường cong môi lên: "Cô Thang, cô dường như là quên một điểm rồi. Tôi bây giờ vẫn là vợ của Đường Thần."
Thang Mễ xoay người lại, đôi mắt hung tàn ở sau cặp kính chớp mấy cái: "Vậy thì sao chứ? Chẳng qua là bà Đường có tiếng mà không miếng mà thôi." Dứt lời, Thang Mễ cảm nhận được sự khó chịu trong mắt của Mạnh Dĩnh Đào, ánh mắt coi thường càng thêm dữ tợn, đôi tay nhỏ trắng nõn nắm chặt chiếc gang tay da của nam màu đen: "Đường Thần xưa nay chưa từng chạm vào cô, cô Mạnh kiêu ngạo còn muốn lừa mình dối người sao?"
Sắc mặt của Mạnh Dĩnh Đào càng thêm đỏ rồi trắng mãi cho đến khi xanh lại, các khớp ngón tay lộp cộp của cô ta vang lên.
Nếu như là Mạnh Dĩnh Đào của trước đây, cô ta sớm đã một nắm tay muốn nửa tính mạng của Thang Mễ nhưng Mạnh Dĩnh Đào của bây giờ vẫn là lo lắng do dự. Tuy rằng trên người bị thương nhưng cô ta vẫn nắm chặt nắm đ.ấ.m ở tại chỗ bất động.
Trên gác xép nho nhỏ yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người phụ nữ. Một lúc lâu, khóe môi của Mạnh Dĩnh Đào chậm rãi nở ra một nụ cười bất cần đời, mắt hơi nhíu lại: "Vậy thì thế nào, dù sao trên danh nghĩa so với trong lòng nhớ thương cũng tốt hơn."
Thang Mễ hơi nhíu mày, sững sờ, giây lát, cô ta mới cười, đi tới phía Mạnh Dĩnh Đào, giơ tay lên vỗ vai của cô ta (Mạnh Dĩnh Đào): "Được rồi. Được rồi. Chỉ là đùa với cô thôi. Nhìn cô xem tức giận đến như vậy. Người không biết còn tưởng rằng cô yêu Đường Thần rồi đó!"
Mạnh Dĩnh Đào tránh tay của Thang Mễ ra, tay của Thang Mễ định đặt trên vai của cô ta liền cứ như vậy tóm vào không trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3221-deu-boi-vi-an-noan-noan.html.]
"Cô Thang, tôi còn chưa đồng ý hợp tác với cô cho nên trước tiên đừng làm ra vẻ chúng ta rất thân nhau?" Mạnh Dĩnh Đào nói xong, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm nhưng cũng không hiện ra vẻ tàn nhẫn, con mắt rơi vào thấu kính của Thang Mễ: "Cho nên, cô đùa không vui chút nào. Cô Thang đi thong thả, không tiễn." Mạnh Dĩnh Đào tay ra giơ mời Thang Mễ đi về.
Thang Mễ nhìn Mạnh Dĩnh Đào mấy giây, chậm rãi gật đầu, xoay người nói: "Vẫn là câu nói kia, ba ngày sau, cũng thời gian này, tôi sẽ đến đây chờ cô trả lời."
Mạnh Dĩnh Đào khinh thường nhìn bóng lưng của Thang Mễ biến mắt ở tầng gác, nắm đ.ấ.m nắm càng thêm chặt mấy phần, thở dài một hơi, xoay người ngồi ở trên ghế mây, nhìn đoàn người rộn ràng ngoài cửa sổ, do dự một lúc lâu gọi một cuộc điện thoại, mím chặt môi, đầu dây bên kia trước sau không có người nghe, mãi cho đến khi điện thoại tự động ngắt, cách mấy giây, cô ta lại gọi đi, chuông vang lên lại ngắt, liên tục nhiều lần...
Mạnh Dĩnh Đào nắm thật chặt điện thoại ở trong tay, ước có thể bóp nát điện thoại, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào người đi đường qua cửa sổ, có người vội vã đi, có người thong dong tự đắc, cô nhìn hoa hết cả mắt.
Mạnh Hạo xảy ra chuyện, thì ra người có quan hệ tốt với nhà họ Mạnh đều trốn đi, Mạnh Dĩnh Đào cũng biết. Mẹ kế Lan Tịnh Di mà cô ta ghét nhất đã đi Thượng Hải tìm mẹ của Cố Bắc Thần. Tuy rằng Lan Tịnh Di không nói gì, nhưng có thể nhìn thấy bà ta bị Từ Phượng Chi từ chối rồi. Nhưng kết quả này như đã đoán trước được, cô ta cũng không thấy kỳ lạ.
Bỗng nhiên, Mạnh Dĩnh Đào đứng lên, nóng lòng bất an đi tới đi lui vài bước. Thêm mấy ngày nữa, nếu như không làm rõ, Mạnh Hạo sợ rằng thực sự bị kết án. Cho dù là cha ruột thực sự tham ô khoản tiền xây dựng vùng bị tai họa nhiều như vậy, cô ta cũng phải nhìn rõ trắng đen!
Trong tai của Mạnh Dĩnh Đao đều là lời của Thang Mễ, bỗng nhiên, gửi một tin nhắn đi. Quả nhiên, chưa tới một phút, điện thoại gọi đến.
Mê Truyện Dịch
Mạnh Dĩnh Đào nhíu chặt lông mày, nhận điện thoại, sau khi đối phương nghe điện thoại, mặt mày thu lại: "Anh chọn địa điểm, gặp mặt rồi nói."