Buổi chiều, Cố Bắc Thần thay xong thuốc, Vương Tranh chờ ở cửa phòng trị liệu: "Đại ca, quả nhiên như anh dự liệu."
"Qua bên kia nói chuyện." Cố Bắc Thần dứt lời, cùng Vương Tranh ra bãi cỏ trống trải của bệnh viện nói chuyện.
"Trong phòng bệnh của Mạnh Dĩnh Đào quả nhiên là một người khác." Vương Tranh sau khi nói xong, như trong suy nghĩ nói: "Nhưng mà, Mạnh Dĩnh Đào bị thương là thật, nhưng bọn họ tại sao phải che mắt như vậy?"
Cố Bắc Thần nhíu mày: "Mạnh Dĩnh Đào có một chuyện quan trọng hơn cần làm, che mắt như vậy, mới sẽ không có người hoài nghi đầu óc ông Mạnh có vấn đề."
Vương Tranh kẹp điếu thuốc nhưng không dám châm lửa, cứ như vậy mà để ở miệng, mơ hồ không rõ: "Đại ca, anh nói Mạnh Dĩnh Đào.... cô ta bị thương, lẽ nào có thể đi ra ngoài giải quyết chuyện của cha cô ta sao?"
Cố Bắc Thần một tay đút ở trong túi quần: "Nghe nói lần này, nhà họ Mạnh có chuyện. Bọn họ khởi đầu rất yên ổn, nghĩ là có con rể lắm tiền của nhà họ Đường này, nhưng không ngờ lần này nhà họ Mạnh xảy ra chuyện, Đường Thần hoàn toàn làm ngơ. Nếu đã như vậy, không chừng kích thích chứng 'tinh thần phân liệt' phát tác.
Sau khi Cố Bắc Thần và Mạnh Dĩnh Đào gặp lại và hợp tác trở lại, cũng chính là thời điểm năm ngoái, các loại hành vi cực đoan của Mạnh Dĩnh Đào, ở chỗ Cố Bắc Thần tổng kết là vì bệnh tâm thần phân liệt gian đoạn cuối.
Vương Tranh không hề rõ ràng với chuyện kết hôn của Mạnh Dĩnh Đào và cậu ba Thịnh Đường. Đương nhiên chuyện lần này An Noãn Noãn bị Mạnh Dĩnh Đào bỏ thuốc, anh ta cũng chỉ là suy đoán. Cho nên cũng không biết trước mắt giữa những gia tộc này rốt cuộc là trò gì đây. Dù sao nhiệm vụ của anh ta là bảo đảm an toàn cho gia đình nhà đại ca của anh ta, bây giờ lại thêm một nhiệm vụ, còn phải bảo vệ sự an toàn của người phụ nữ mang thai và em bé nào đó.
Vương Tranh suy nghĩ đến đây, nhìn Cố Bắc Thần: "Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?"
"Án binh bất động, bản soái dưỡng thương, Noãn Noãn sinh con. Chuyện chỉ đơn giản như vậy. Những cái khác, chúng ta cứ nhìn là được rồi."
Vương Tranh hiểu được một chút lời của Cố Bắc Thần, gật đầu: "Rõ ạ."
Trên gác xép của một cửa hàng hoa ở vùng khai thác Bắc Thành của Hải Thành, cổ tay Mạnh Dĩnh Đào được băng bó, bước đi bình thường, mặc một chiếc áo khoác to, mắt nhìn người phụ nữ đối diện: "Tôi hoàn toàn không biết lấy cái gì để tin tưởng cô Thang."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3212-hop-tac-vui-ve.html.]
Thang Mễ xoa xoa ánh mắt màu trà: "Nghe nói bố của cô có vấn đề về kinh tế?"
"Đúng vậy." Mạnh Dĩnh Đào nhìn người phụ nữ đối diện trả lời.
Thang Mễ nhíu mày: "Đường Thần từ chối giúp nhà họ Mạnh?"
Mạnh Dĩnh Đào cười quỷ dị: "Xem ra tin tức của cô Thang rất nhanh."
Thang Mễ sớm đã cởi bỏ dáng vẻ tinh quái rồi, một dáng vẻ vô cùng kín đáo hoàn toàn có thể đè được Mạnh Dĩnh Đào ở đối diện, cô ta nhướn mày: "Không biết cô Mạnh sau đây định làm thế nào?"
Mạnh Dĩnh Đào giơ tay lên, đặt ở trên môi khẽ cắn cắn ngón tay, sau đó nhìn Thang Mễ: "Chuyện của cha tôi một chốc một lát không giải quyết được. Cho nên, cửa hàng hoa này tôi chuẩn bị bán đi, sau đó... không biết nữa, ha ha..."
Thang Mễ quay người, mặt ghé sát vào Mạnh Dĩnh Đào: "Đường Thần và Cố Bắc Thần, hai người đàn ông này, cô chẳng lẽ không hận sao?"
Mạnh Dĩnh Đào khẽ chớp lông mi: "So với hai người bọn họ tôi càng hận An Noãn Noãn."
Khóe môi của Thang Mễ khẽ nở ra một nụ cười mê người: "Cô Mạnh, chúng ta cùng chung một kẻ địch rồi."
Thang Mễ chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, đưa tay ra: "Đề nghị của tôi hy vọng cô Mạnh mau chóng trả lời tôi. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Cô Mạnh làm sao lại chắc chắn tôi sẽ hợp tác với các người như vậy?" Mạnh Dĩnh Đào tựa như cười mà không phải cười nhìn cô ta.
Mê Truyện Dịch
"Bởi vì quá nhiều chuyện, một mình cô không thể hoàn thành được, nhất định phải hợp tác, có đồng bọn mới có thể làm được. Mà ưu thế lớn nhất của cô chính là, ngoài xinh đẹp ra thì là thông minh. Quan trọng là cô có một thân phận đặc biệt."