Vương Tranh ngây người: “Dạ?”
Cố Bắc Thần không để ý đến Vương Tranh đang tức giận nữa, anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu người nọ: “Nói đi, bây giờ tao có một con đường cho chúng mày, chúng mày đi hay không đi?”
“Đi, đi ạ. Ba anh em chúng tôi đều từ quê ra làm việc bao nhiêu năm nay, chúng tôi làm nghề này cũng chỉ là bị ép thôi ạ…”
Cố Bắc Thần ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt tên vừa nói chuyện: “Nói, ai ép mày?”
Người đàn ông cắn môi dưới, cúi đầu nói: “Chúng tôi sinh ra trong một vùng quê ở Tây Nam, chính là nơi mới vừa xảy ra động đất đấy ạ. Chúng tôi ra ngoài làm công từ năm mười mấy tuổi, từ rửa bát đến làm bảo vệ… Sau này chúng tôi bị lừa đến một câu lạc bộ, người ta nói chúng tôi đẹp trai, muốn dạy dỗ chúng tôi thành một nhóm phục vụ cao cấp ở đây. Nhưng mà sau này chúng tôi mới phát hiện bọn người này kéo chúng tôi đi câu… câu khách…”
Cố Bắc Thần và Vương Tranh từng phá không ít vụ án về lừa bán trẻ con nên nghe một cái là hiểu ra ngay.
“Sau này thì sao?” Cố Bắc Thần thản nhiên hỏi.
Người đàn ông l.i.ế.m môi: “Sau này chúng tôi trốn tới đây thì bị lạc mất hai người anh em. Sau đó chúng tôi nghe được tiếng gió là bọn người kia vẫn đang lùng bắt chúng tôi. Chúng tôi không có tiền về nhà nên mai danh ẩn tích trốn trong vùng này. Thoáng cái, ba năm đã trôi qua, chẳng có gì xảy ra… nhưng chúng tôi cũng chẳng còn mặt mũi mà về nhà. Lần này, động đất xảy ra, người nhà chúng tôi đều…”
Cố Bắc Thần đứng dậy, cúi đầu nhìn mấy người đàn ông trẻ tuổi: “Bây giờ bọn mày đi nói với kim chủ của mình là cô Triệu kia đã đồng ý hợp tác với bọn mày. Có ứng phó được với tên kim chủ này hay không tuỳ thuộc vào bản lĩnh của bọn mày. Nếu bọn mày kéo được tên chủ mưu thực sự phía sau thì chuyện này coi như kết thúc ở đây. Tao sẽ sắp xếp đường ra cho bọn mày.”
Lúc này có người đẩy cửa bước vào, nhìn Vương Tranh nói: “Đây là tư liệu của mấy tên này.”
Cố Bắc Thần cầm lấy tập tư liệu: “Vương Đông Sơn?”
Ba tên lưu manh còn đang nằm im trên đất mất một lát mới phản ứng lại, một tên trong đó lên tiếng: “Tôi, là tôi ạ.”
Cố Bắc Thần nhướn mày: “Nói cho tao biết địa chỉ của nhà mày, họ tên cha mẹ mày cùng ngày tháng năm sinh của mày.”
Mê Truyện Dịch
Sau khi thẩm tra đối chiếu xong, Cố Bắc Thần đưa tư liệu cho Vương Tranh, nhìn ba tên lưu manh, “Ba đứa mày có sở trường gì đặc biệt?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3202-nguoi-tai-ba-o-dan-gian.html.]
Vương Đông Sơn lên tiếng trước: “Đại ca, không không không, thưa anh, em có thể biến đổi giọng nói, có thể bắt chước giọng nói của mọi người ạ.”
Cố Bắc Thần híp mắt: “Ồ? Mày thử bắt chước tao xem nào.”
Tên này nghe vậy bắt đầu bắt chước giọng và giọng điệu của Cố Bắc Thần và Vương Tranh. Hai người nghe xong đều sửng sốt.
Cố Bấc Thần nói: “Biến đổi giọng nói thì sao?”
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên trong căn hầm tối tăm, nghe cực kỳ khủng bố.
Cố Bắc Thần đi vòng quanh tên này một vòng. Anh định mở bịt mắt của tên này ra nhưng tiếc là ở chỗ Cẩm Phong có quy định không được mở bịt mắt nên đành thôi. Anh rụt tay lại, liếc nhìn hai tên còn lại.
“Hai đứa mày thì sao? Có sở trường gì đặc biệt?”
Một tên nói: “Em… em chạy rất nhanh.”
Một tên khác nói: “Em có thể b.ắ.n ná, còn b.ắ.n rất chuẩn.”
Cố Bắc Thần nhếch môi: “Đúng là người tài ba ở dân gian.”
Cố Bắc Thần nói xong liền nhìn Vương Tranh, Vương Tranh lập tức hiểu ý Cố Bắc Thần. Anh ta không còn hùng hùng hổ hổ nữa: “Có muốn sống đường hoàng, đúng đắn không?”
“Đường hoàng? Đúng đắn?” Vương Đông Sơn kinh ngạc ngẩng đầu hỏi, anh ta rất muốn nhìn hai người nhưng lại không nhìn thấy gì.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Vương Tranh nói: “Nghĩa ở mặt chữ. Lần này, tao cho ba tên nhóc chúng mày một cơ hội. Nếu đào được tên kim chủ đứng sau vụ này thì tao sẽ cho chúng mày được sống trong ánh sáng, sẽ giúp chúng mày tìm kiếm người nhà, nếu không thì…”