Vương Tranh tiến lên, nhấc chân đạp lên đầu của một tên trong ba tên bắt cóc rồi rút s.ú.n.g đặt trước trán tên đó: “Nói, mày bán mạng cho ai? Nói ra tao sẽ cho mày một con đường sống. Nhìn bọn mày là biết không phải dân chuyên nghiệp rồi.”
Nói xong, Vương Tranh dùng s.ú.n.g gõ mấy cái lên trán tên đó: “Có thế này đã sợ rồi à? Nói mau.”
Tên này vì bị trói chặt nên vừa bị đã là ngã lăn quay xuống đất ngay.
Năm phút sau, tên này vẫn không mở miệng.
Vương Tranh nhìn Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần phất tay: “Đánh. Đánh đến khi mở miệng mới thôi.”
Trong lúc nhất thời, trong tầm hầm chỉ còn tiếng kêu rên, một lúc lâu sau mới thấy tiếng gào: “Đừng đánh nữa, tôi nói…”
Vương Tranh quay đầu lại nhìn Cố Bắc Thần, người đang đeo tai nghe tránh ồn.
Cố Bắc Thần tháo tai nghe ra, đứng dậy, tiến lên, chậm rãi nói: “Sớm nói thì đã không bị ăn đòn rồi.”
Dứt lời, anh ra hiệu cho Vương Tranh.
Vương Tranh đá người nọ một chân: “Dám nói thiếu dù chỉ một chữ thì chúng mày sẽ phải ngồi tù đến khi c.h.ế.t mới thôi. Hừ ~”
Người nọ muốn bò dậy nói chuyện nhưng không tài nào bò dậy được nên đành phải nằm trên mặt đất run rẩy nói.
Mê Truyện Dịch
Vương Tranh híp mắt, cầm lấy một con d.a.o quân dụng nhanh chóng cắt dây thừng trên người tên này ra, anh ta chỉ để lại phần dây thừng trói tay và giữ nguyên khăn bịt mắt.
Xong xuôi, Vương Tranh tiện chân đá cho ba tên mỗi tên một cú, khiến chúng nằm bò trên đất xin tha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3201-nguoi-tai-ba-o-dan-gian.html.]
Trong ba tên chỉ có một tên biết chút chuyện, tên này run rẩy kể hết ra.
Tóm lại Cố Bắc Thần chỉ nghe được hai điểm. Thứ nhất, ba tên này đều là bọn lưu mạnh tại một thị trấn nhỏ nằm ở ngoại thành, chỉ biết sống bằng tiền bảo kê thu từ mấy quán rượu và quán cắt tóc ven đường. Chúng thường xuyên tới vũ trường trong nội thành chơi bời nên có quen biết vài tên du thủ du thực có tiếng ở Bến Thượng Hải.
Vụ bắt cóc trước cửa nhà họ Cố này do một kẻ mà chúng thường gặp tại vũ trường đưa ra, nghe giọng điệu của kẻ đó thì rất lớn lối. Tên đó trả tiền trước yêu cầu bọn chúng bắt một người phụ nữ đang mang thai ở nhà họ Cố đi. Bọn chúng đã chực chờ rất lâu chờ để bắt người nhưng lại không gặp được cơ hội. Ngay lúc bọn chúng đang buồn rầu thì nhận được lệnh mới, bảo bọn chúng bắt Triệu Tử Khanh đi, kẻ thuê họ nói là kế hoạch có thay đổi.
Cố Bắc Thần chậm rãi nói: “Nói như vậy thì chúng mày không biết kẻ chủ mưu thực sự đằng sau à?”
Tên biết chuyện gật đầu lia lịa: “Đại ca à, chúng tôi thật sự không biết. Chúng tôi làm chuyện này đều vì tiền và muốn sống thôi…”
Vương Tranh tung chân đá tên này ngã ngửa ra sau: “Thằng chó, mày không có tay không có chân à? Hừ, tao cho mày tiền bảo mày ăn phân mày cũng ăn chắc?”
Cố Bắc Thần lượn một vòng quanh ba tên lưu manh: “Nói vậy có nghĩa là mục đích chính của kẻ chủ mưu là người phụ nữ có bầu kia và đứa con trong bụng cô ấy?”
“Đúng đúng đúng, đúng là vậy, đại ca.”
“Đại ca cái mẹ mày ấy, mày cũng xứng gọi …” Vương Tranh đang nói đột nhiên ngậm miệng lại, nuốt hai chữ Cố Soái xuống bụng, cố nén lửa giận: “Mày cũng xứng gọi đại ca của bọn tao à?”
Tên kia nghe vậy lập tức quỳ xuống, bò đến trước mặt Vương Tranh: “Đại ca, không không không, tôi không xứng, nhưng mà xin anh nhận lấy ba anh em chúng tôi, chúng tôi là bị ép mới bất đắc dĩ phải…”
“Lấy cớ à? Ai mẹ nó đi ép mày, hả? Thời đại này tốt đẹp biết bao, có bao nhiêu việc chờ bọn mày đi làm, nhưng bọn mày chỉ biết làm mấy chuyện như lừa lọc, hãm hại người ta thôi à?”
Vương Tranh nói xong lại tung chân đá.
Cố Bắc Thần nhìn Vương Tranh đang tức điên mà nhíu mày, đợi đến khi anh ta dừng lại anh mới thản nhiên nói: “Cậu thẩm vấn kiểu này là có vấn đề đấy.”