Mọi người đều vội vàng an ủi thai phụ nên không quá chú ý Triệu Tử Khanh. Chỉ có Cố Bắc Thần vẫn luôn nhíu mày, anh đang có cùng suy nghĩ với Khương Vân Phong. Anh đoán tám phần là do cô ấy quá sợ nên mới thành ra như bây giờ.
Thấy An Noãn Noãn còn ôm bụng nức nở, Cố Bắc Thần giận dữ, vừa lau nước mắt cho cô vừa nói: “Được rồi, Triệu Tử Khanh cũng về rồi, có trách em đâu. Có trách thì em trách anh đây này, trách anh chiều em mới khiến em muốn làm gì thì làm đấy.”
Câu cuối cùng này gần như được Cố Bắc Thần nghiến răng nói ra.
Từ Phượng Chi trừng con trai: “Được rồi, chỉ cần cô Triệu bình an không sao là tốt rồi.”
Dứt lời, bà nhìn Mẫn Khả Khả: “Tiểu Mẫn, cô đưa cô Triệu đi xử lý miệng vết thương đi, chị Dương đi hâm nóng đồ ăn cho cô ấy luôn.”
An Noãn Noãn lau mặt, đỡ Triệu Tử Khanh: “Đi thôi, Tử Khanh, đi xử lý miệng vết thương nào.”
Bây giờ trong phòng khách chỉ còn Từ Phượng Chi và Cố Bắc Thần. Từ Phượng Chi trừng con trai, hạ giọng nói: “Đường đường là quân trưởng mà lại chiều vợ tới mức vô pháp vô thiên. Mẹ đã khuyên con bao nhiêu lần rồi là đừng chụp ảnh thai phụ quỷ quái kia làm gì, nhưng con đâu có nghe, giờ thì xảy ra chuyện rồi đấy.”
Cố Bắc Thần vò đầu, phất tay: “Được rồi, được rồi, chẳng phải Triệu Tử Khanh đã về nhà an toàn rồi sao? Mẹ nhanh đi xem thế nào đi, để Noãn Noãn đi nghỉ ngơi. Mẹ nhớ đừng nói gì trước mặt cô ấy đấy, giờ con có việc nên phải đi ra ngoài một chuyến.”
Từ Phượng Chi nhíu mày: “Bây giờ là giờ nào rồi mà con còn đi ra ngoài làm gì? Người của con có bao nhiêu, chẳng lẽ toàn chỉ biết ăn mà không biết làm, mà việc lớn việc nhỏ đều đến tay con? Giờ vết thương của con còn chưa lành, con về phòng nghỉ đi, không được phép ra ngoài.”
Cố Bắc lại gần, ghé sát vào tai bà: “Mẹ, mẹ đừng lớn tiếng thế, lỡ Noãn Noãn nghe được thì sao? Mẹ cứ coi như không biết gì cả, nếu cô ấy có hỏi mẹ cứ bảo con đi nghỉ rồi. Con sẽ về nhanh thôi, đây là chuyện lớn, con cần phải đi một chuyến mới được.”
Cố Bắc Thần nói xong, quay đầu lại nhìn cửa phòng An Noãn Noãn vừa đi vào một cái rồi xoay người: “Mẹ, con đi đây.”
Bên ngoài cực kỳ yên tĩnh.
Cố Bắc Thần và Vương Tranh đi ra ngoài, có vài người bước xuống từ chiếc xe đỗ ngoài cổng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3192-duong-duong-la-quan-truong-lai-nuong-chieu-vo-den-vo-phap-vo-thien.html.]
Có người mở cửa: “Mời, cậu Cố.”
Hơn hai mươi phút sau.
Trong tầm hầm ngầm của một căn biệt thự ở ngoại thành.
Nơi đây xa hoa tới mức không khác gì một cung điện.
Cố Bắc Thần và Vương Tranh mặc cùng một kiểu với người ở đây và đeo kính râm màu đen rất lớn che hơn nửa khuôn mặt. Hai người đi theo một người đàn ông đi xuống tầng hầm thứ hai. Tuy ở tầng hầm nhưng dọc đường đều rất sáng nhờ cặp đèn pha lê màu lam trên tường, ánh sáng mờ ảo mang lại cảm giác quỷ dị.
Đi đến cuối cùng, khi đến một cánh cửa trông vừa to vừa nặng, người đàn ông dẫn đường quay đầu lại nhìn Cố Bắc Thần và Vương Tranh: “Cậu Cố, đến nơi rồi. Chúng tôi đã bịt mắt bọn chúng theo quy củ ở đây, cậu chỉ cần thẩm vấn thôi, chuyện còn lại cứ để chúng tôi xử lý.”
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần gật đầu: “Cảm ơn.”
Người đàn ông gật đầu: “Chúng tôi rất vinh hạnh khi được làm việc cho cậu Cố.”
Ba tên ở vườn trái cây lúc trước bị đánh ngất. Bọn chúng chắc cũng chỉ là bọn nghiện thuốc được thuê tạm thời thôi. Sau khi bị bắt, cả ba tên đều bị bịt mắt bằng vải đen, chân tay bị trói chặt, đang quỳ dưới đất.
Cánh cửa vừa to vừa nặng được mở ra.
Cố Bắc Thần và Vương Tranh đi vào. Người đàn ông đứng sau ra hiệu cho hai người đang ở trong phòng, hai người này lập tức bước ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.
Cố Bắc Thần đi vòng quanh ba kẻ bắt cóc một vòng rồi nhìn Vương Tranh một cái. Anh bước tới chiếc sô pha bằng da mềm ở cách đó không xa, ngồi xuống, bắt chéo chân, uống trà, sau đó anh phất tay ra hiệu cho Vương Tranh.