Triệu Tử Khanh vừa dứt lời, tên cầm đầu đeo kính râm lập tức nâng tay vuốt mũi ra chiều ngẫm nghĩ.
Đúng lúc này, có tiếng kêu rên vọng từ bên ngoài vọng vào, cửa gỗ bỗng bị đá văng ra.
Ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mặt Triệu Tử Khanh. Ngay sau đó tên bắt cóc đang cầm d.a.o kề cổ cô bỗng ngã phịch xuống đất, m.á.u chảy từ trên đầu kẻ này xuống.
Lúc này những tên còn lại mới phản ứng mà rút d.a.o ra nhưng đều đã muộn rồi.
Mê Truyện Dịch
Một cây s.ú.n.g đen ngòm được đặt ngay đầu tên mặc đồ đen đeo kính râm. Người cầm s.ú.n.g ra hiệu một cái, có hai người bước tới, cởi trói cho Triệu Tử Khanh.
“Đưa cô ấy tới địa chỉ này.” Một người đàn ông cất tiếng, giọng nói cho thấy người đàn ông này còn khá trẻ. Nói xong, anh ta nhét một mẩu giấy vào tay một người.
Những người đi theo người đàn ông này đều mặc cùng một kiểu quần áo, mũ và mặt nạ cũng đồng bộ, không ai có thể nhìn rõ khuôn mặt họ.
Tình huống xoay chuyển quá nhanh, đợi đến khi Triệu Tử Khanh hoàn hồn thì cô ấy đã bị nhét vào một chiếc xe. Xe lao đi như bay trong đêm rời khỏi căn phòng dùng để trông coi trái cây.
Thật lâu sau, Triệu Tử Khanh mới hỏi: “Anh… các anh là…”
“Đừng nói chuyện, chúng tôi chỉ cần đưa cô về nhà an toàn thôi.” Một người đàn ông ngồi cạnh Triệu Tử Khanh cất tiếng, giọng điệu có phần nghiêm nghị.
“À, vâng. Cảm ơn các anh!”
Triệu Tử Khanh cảm thấy thân thủ của những người này đều rất bất phàm, chắc là người của Cố Bắc Thần nên cô ấy ngoan ngoãn ngậm miệng.
Trong viện Giang Nam, trong phòng khách, đèn điện sáng trưng, mọi người đều vây quanh Triệu Tử Khanh mà hỏi han, an ủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3191-duong-duong-la-quan-truong-lai-nuong-chieu-vo-den-vo-phap-vo-thien.html.]
Cổ tay, cổ chân, cánh tay… đều có vết dây thừng, có vài chỗ còn rách da, m.á.u rơm rớm trông rất dọa người. Triệu Tử Khanh cũng thấy rất đau.
An Noãn Noãn vừa nhìn vừa khóc: “Tử Khanh, xin lỗi cậu, đều tại mình hết, tại minh bảo cậu tới đây chụp ảnh… hu hu hu… Mình xin lỗi cậu~”
An Noãn Noãn thực sự rất sợ. Sao cô có thể không sợ cho được? Ngộ nhỡ xảy ra án mạng hay Triệu Tử Khanh bị người vấy bẩn thì dù cho cô có hối hận đến c.h.ế.t cũng chẳng làm được chuyện gì cả.
Triệu Tử Khanh là người không sợ trời không sợ đất, nhưng loại chuyện đang yên đang lành bị người đánh ngất rồi đưa tới một nơi bí ẩn thế này… cô ấy thực sự có nằm mơ cũng chưa bao giờ mơ tới. Vậy nên đến giờ phút này cô ấy vẫn còn mơ mơ màng màng không biết gì cả…
Từ Phượng Chi và Cố Bắc Thần làm sao nỡ để An Noãn Noãn khóc như vậy.
Cố Bắc Thần nhíu mày, ôm An Noãn Noãn vào lòng, trầm giọng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa. Anh đã bảo không sao là sẽ không sao mà. Dám bắt người trước cửa nhà bổn soái thì cùng lắm chỉ bị bại não thôi.”
“Ha ha… hu hu hu… Tóm lại là Tử Khanh vẫn bị người ta bắt đi ngay trước cửa nhà mình. Anh… anh… chẳng phải anh lợi hại lắm sao? Hu hu hu…”
Từ Phượng Chi hoảng sợ, cầm khăn giấy lau nước mũi nước mắt cho An Noãn Noãn đang vừa khóc vừa cười: “Được rồi, được rồi, chẳng phải cô nhóc này an toàn về nhà rồi sao? Con đừng khóc nữa, con sắp sinh đến nơi rồi, ngộ nhỡ khóc rồi xảy ra chuyện gì…”
An Noãn Noãn nghe vậy lập tức ngừng khóc, chỉ dám nức nở: “Nếu vậy thì mẹ bảo Tiểu Mẫn nhanh đưa Tử Khanh đi xử lý miệng vết thương, xong rồi còn ăn cơm nữa…”
Chuyện quan trọng bây giờ là đến giờ Triệu Tử Khanh vẫn ngồi ngây ngốc không nói lời nào.
Cố Bắc Thần cũng sợ, anh nhíu mày, quơ tay trước mặt Triệu Tử Khanh: “Triệu Tử Khanh, đừng nói là cô nhát gan đến mức sợ tới ngu luôn nhé?”
Lúc này Triệu Tử Khanh mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn An Noãn Noãn đang khóc: “Cậu khóc cái gì? Mình mất máy ảnh mà còn chưa khóc đây này…”
Khương Vân Phong đứng cạnh suýt nữa cười ra tiếng. Rốt cuộc là do đầu óc của người phụ nữ này vốn có vấn đề hay cô nàng này sợ tới mức ngốc luôn? Lúc này mọi người đang lo lắng nên anh ta không dám cười, chỉ đành nhịn cười.