Triệu Tử Khanh ngửa đầu nhìn người kia, cô ấy gật đầu rồi lại lắc đầu. Nhưng dù cô ấy có làm gì thì kẻ lạ mặt này vẫn đứng quay lưng về phía ánh sáng, không hề nhúc nhích.
Nếu bảo không sợ thì không phải nhưng vì đã tỉnh được một lúc lâu rồi nên cô ấy không quá sợ hãi. Cô ấy thầm nghĩ không biết kẻ bắt cô là ai.
Cô ấy không hề có kẻ thù, cũng chẳng nợ nần gì ai, huống hồ gì cô ấy chẳng quen biết ai hay cũng chẳng ai ở vùng ngoại thành Thượng Hải này quen biết cô ấy cả.
Sau một lúc lâu im lặng, người kia giơ tay vẫy vẫy, hai bóng đen lập tức lao vào phòng, đứng sau người này, khẽ gật đầu chứ không nói chuyện.
Người này bước hai bước lại gần Triệu Tử Khanh, ngồi xổm xuống, giơ tay lên. Đôi tay đeo bao tay màu đen vỗ vỗ lên mặt Triệu Tử Khanh, giọng nói già nua lại vang lên: “Cô Triệu quả nhiên không phải là một cô gái tầm thường, cô đừng sợ, tôi chỉ muốn làm một giao dịch với cô thôi.”
Triệu Tử Khanh bị bịt miệng nên không thể nói gì, cô ấy chỉ có thể trừng mắt nhìn bóng đen trước mắt. Tất cả những gì cô ấy có thể nhìn thấy được chỉ là một bóng đen đeo kính râm, đeo găng tay mà thôi.
Giọng nam già nua lại vang lên: “Thứ nhất, cô không được để con của An Noãn Noãn còn sống, nếu không làm được thì đợi đến khi chúng sinh ra, tôi muốn cô đánh tráo và mang một đứa đi. Thứ hai, cô có thể không làm nhưng hai người phía sau tôi đây sẽ hầu hạ cô thật tốt suốt đêm nay, sau đó chụp ảnh rồi gửi tặng cho mẹ cô.”
Mê Truyện Dịch
Nói xong, người nọ đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống Triệu Tử Khanh. Lúc này cô gái mở to hai mắt, trong mắt lộ rõ không thể tưởng tượng được.
Trong phòng khách tại viện Giang Nam.
Tất cả mọi người đều đang lo lắng bất an. Dù cho Cố Bắc Thần đã đảm bảo với An Noãn Noãn là sẽ đưa Triệu Tử Khanh về trước hừng đông và bảo mẹ mình đưa cô về phòng ngủ, nhưng dù có nằm trên giường thì cô vẫn không tài nào ngủ được.
Cố Bắc Thần và Vương Tranh tự mình kiểm tra lại phòng điều khiển, hai người nhìn nhau, thầm nghĩ trong nhà này chắc chắn có nội gián.
Cố Bắc Thần nhìn Vương Tranh: “Gọi cho ông tôi, hỏi khi nào thì người ông sắp xếp mới đến.”
“Vâng.” Vương Tranh nghe lệnh xong lập tức gọi cho ông cụ Cố.
Cố Bắc Thần nhíu chặt mày lại, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3181-dieu-kien.html.]
Triệu Tử Khanh đã mất tích khá lâu rồi mà chưa có ai gọi điện thoại tới chứng tỏ vụ mất tích này không có liên quan gì tới tiền tài.
Cố Bắc Thần lấy một điếu thuốc ra, anh vừa nhìn nó vừa suy nghĩ. Đang nghĩ anh chợt nhớ tới lời cảnh cáo của An Noãn Noãn thì vội vàng bóp nát nó rồi ném vào thùng rác, ngón tay thon dài lại tiếp tục gõ lên mặt bàn.
Lúc này, mọi người đều đang tụ tập ở tầng một nên tầng hai rất yên tĩnh, cả phòng làm việc rộng lớn càng thêm tĩnh mịch.
Ngôi nhà này nhỏ như vậy, có biết bao nhiêu người trông giữ mà vẫn xảy ra chuyện. Cố Bắc Thần mím môi nghĩ, anh cực kỳ rõ ràng mục đích của kẻ gây ra vụ này là gì. Xem ra mấy ngày nay kẻ chủ mưu vẫn luôn chú ý nhà họ, chỉ đợi nhà họ Cố có phần thả lỏng cảnh giác là ra tay hành động luôn.
Cố Bắc Thần híp mắt. Kẻ chủ mưu chọn ra tay vào lúc này, tại đây chắc chắn là muốn làm hại An Noãn Noãn và hai đứa con trong bụng cô, chính xác mà nói là muốn làm hại con của Cố Bắc Thần anh.
“Tìm chết.” Cố Bắc Thần hung tợn thốt ra hai chữ.
Khi Cố Bắc Thần gọi điện cho Cẩm Phong thì anh ta đang ngồi nói chuyện, uống trà với mấy ông cụ. Anh ta đang chán muốn chết, rất muốn chạy trốn nhưng lại không thể chạy được. Giờ vừa thấy Cố Bắc Thần gọi tới thì tuy không thể hiện gì ra mặt nhưng trong lòng lại đang mắng người nào đó.
“Các chú các bác cứ nói chuyện đi ạ, cháu xin phép ra ngoài nghe điện thoại của một người rất quan trọng.”
Nghe Cẩm Phong nói vậy thì các cụ đều gật đầu, cười mập mờ: “Chắc chắn là cô nàng minh tinh nào rồi, nhanh đi nghe máy đi, ha ha ha…”
Cẩm Phong trốn vào một gian phòng khác, đóng cửa lại, hung tợn nói: “Anh Cố, anh còn không biết xấu hổ mà gọi cho tôi à?”
“Đừng gào nữa, tôi có việc quan trọng muốn gặp anh.” Cố Bắc Thần không nhanh không chậm nói.
“Tôi quan tâm quái gì chuyện của anh, ai bảo anh dám bôi nhọ cậu đây là tội phạm lẩn trốn. Cố Bắc Thần, chỉ có anh mới nghĩ ra được chiêu hại người lợi ta này thôi…”
Cố Bắc Thần nhíu mày: “Được rồi, đợi tôi về rồi nói chuyện đó sau, hơn nữa tôi có cho người bắt anh đâu mà anh ra vẻ cái gì.” Dứt lời, Cố Bắc Thần có phần vội vàng nói: “Tôi muốn mượn người của anh ở Bến Thượng Hải dùng một chút.”