Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 317:2 Quả nhiên đã xảy ra chuyện

Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:55:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, Từ Phượng Chi bảo dì giúp việc bưng hai bát cháo tới, cười tủm tỉm nói với Triệu Tử Khanh: “Tiểu Triệu, cháu cũng tới ăn bát cháo đi, vất vả cả trưa rồi mà.”

Triệu Tử Khanh cảm ơn Từ Phượng Chi rồi nhanh chóng ăn cháo. Ăn xong, cô nàng vội vàng cầm máy ảnh đi ra ngoài chụp ảnh.

Trên tường nhà An Noãn Noãn giăng đầy hoa lăng tiêu, tạo nên một bức tường đỏ như lửa khác biệt hoàn toàn với cảnh sắc xung quanh. Nhưng điều khiến Triệu Tử Khanh thấy lạ là loại hoa leo này leo đầy bên ngoài tường nhưng nếu đứng trong nhà mà nhìn ra thì không thể nhìn thấy được hoa.

Triệu Tử Khanh cầm máy ảnh tạo đủ kiểu và chụp rất nhiều tấm, một lúc lâu sau cô ấy mới vừa lòng chỉnh độ máy ảnh, dựa vào cây hoè già để chụp kiến trúc phía xa xa.

Lúc này, mặt trời chiều đã ngả về tây, nơi đây mang phần cổ kính với vô số biệt thự, sân vườn uốn lượn xung quanh.

Đến khi cô ấy định chụp toàn cảnh khu nhà của An Noãn Noãn thì đột nhiệt có một cái bóng quỷ dị xuất hiện.

Triệu Tử Khanh sửng sốt, ngay sau đó cô ấy vội vàng ấn chụp liền mấy tấm.

Sao cô ấy cứ thấy người này đang nhìn mình nhỉ, nếu không sao người này vẫn luôn đứng đó không nhúc nhích?

Triệu Tử Khanh nhíu mày, cô ấy tuỳ ý chụp thêm vài tấm rồi xoay người đi về phía cổng lớn nhà An Noãn Noãn, vừa đi cô ấy vừa lặng lẽ liếc bóng người phía sau.

Mê Truyện Dịch

Đến khi sắp tới cổng lớn Triệu Tử Khanh mới tăng tốc độ.

Lúc này, ánh tà dương đã bị mây đen nuốt hết.

Không hiểu sao cô ấy cứ có cảm giác có người đang đi theo mình nhưng cô ấy không dám quay đầu lại. Cô ấy lén thò tay vào túi quần mới phát hiện không cầm di động theo. Thấy cổng lớn đã gần kề mà hình như nhà An Noãn Noãn có lắp máy theo dõi nên cô ấy vội vàng chạy tới ấn chuông cửa.

Triệu Tử Khanh bỗng thấy sau lưng lạnh ngắt, cô ấy còn chưa kịp kêu lên thì đã gục xuống…

Hơn một giờ sau…

An Noãn Noãn nhíu mày: “Triệu Tử Khanh đi ra ngoài chụp ảnh sao giờ vẫn chưa về?”

“Gọi cho cô ấy đi.” Cố Bắc Thần cũng nhíu mày.

“Em gọi rồi nhưng mà cô ấy để di động ở nhà…” An Noãn Noãn vừa nói vừa lắc lắc chiếc di động trong tay.

Từ Phượng Chi cũng thấy lo lắng, đến giờ ăn cơm rồi mà cô nhóc này còn không biết chạy đi đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3172-qua-nhien-da-xay-ra-chuyen.html.]

“Vương Tranh, cậu mang theo hai người đi tìm xem thế nào.” Cố Bắc Thần ra lệnh.

Nửa tiếng sau, Vương Tranh gọi điện thoại tới: “Cố Soái, đằng trước và đằng sau nhà, cả 100m xung quanh nhà đều không có ai cả.”

Nghe vậy, mọi người trong biệt thự đều luống cuống, nhất là An Noãn Noãn.

Làm sao bây giờ? Triệu Tử Khanh vượt qua nghìn dặm tới đây chụp ảnh cho cô, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì cô biết ăn nói thế nào với người nhà của cô ấy?

Quan trọng nhất là dù hai người đã làm bạn thân nhiều năm nhưng cô thực sự không biết gì về gia đình cô ấy cả.

Cố Bắc Thần nhíu mày: “Quản gia.”

Dì Dương và chồng của bà vội vàng bước tới: “Vâng, cậu chủ.”

“Mau kiểm tra camera.”

Nhưng trong camera lại chẳng có gì, màn hình trắng xoá, camera ở cổng lớn cũng rất mờ, không nhìn thấy rõ.

Lúc Triệu Tử Khanh tỉnh lại chỉ cảm thấy tay như c.h.ế.t lặng. Cô ấy mới vừa thử giật giật cánh tay thì cơn đau ùa tới. Đau đớn khiến cô ấy tỉnh táo lại ngay.

Miệng cô ấy bị nhét thứ gì đó nên dù đang rất đau, cô ấy cũng không thể phát ra bất cứ tiếng gì.

Triệu Tử Khanh giật giật người mới phát hiện mình bị trói chặt vào cái gì đó nên cô ấy không thể động đậy được.

Ở đây rất tối cũng rất yên tĩnh, cô ấy gần như không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

Triệu Tử Khanh cố gắng mở to mắt nhìn xung quanh, cô ấy muốn mượn chút ánh sáng mỏng manh hắt từ bên ngoài vào để đoán xem mình bị nhốt ở đâu.

Bỗng “kẹt” một tiếng, có ánh trăng chiếu vào, Triệu Tử Khanh lập tức ngẩng đầu.

Một người xuất hiện trước mắt cô ấy, người này mặc đồ tối màu, đeo kính râm, dù có ánh trăng nhưng cô ấy căn bản không thể nhìn rõ mặt đối phương.

Lúc này, giọng nói già nua bỗng vang lên từ trên đầu Triệu Tử Khanh: “Cô là Triệu Tử Khanh, đúng không?

Loading...