Người phụ nữ kia vẫn nhìn chằm chằm bụng An Noãn Noãn: “Là con trai, đúng không? Bụng lớn như thế mà.”
Vị thiếu soái nào đó cực kỳ ngạo kiều, mang lên nụ cười tượng trưng của nhà họ Cố: “Sinh đôi, con trai hay con gái đều được, dù sao đều là một đôi.”
Mắt người phụ nữ kia trừng lớn hơn nữa, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Một lúc lâu sau bà ta mới lẩm bẩm: “Số tốt thật. Chắc chắn là hai đứa con trai rồi, cậu nhìn chỗ này đi, theo kinh nghiệm của tôi thì đây chắc chắn là con trai.”
Nói xong, người phụ nữ vươn tay định sờ bụng An Noãn Noãn.
Cố Bắc Thần vươn tay chắn trước mặt người phụ nữ rồi kéo An Noãn Noãn ra xa vài bước, để cô cách bà ta tầm một mét.
Người phụ nữ kia xấu hổ rụt tay lại, cười nói: “Ngại quá, tôi…”
Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi ở cách đó không xa gọi với lại đây: “Mẹ, đến lượt chúng ta rồi. Sao mẹ còn ở đó làm gì? Mẹ mau đưa Tuyết Nhi vào đi ạ.”
Người phụ nữ trung niên nhíu mày, lập tức thay đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn anh ta và thai phụ đứng cạnh: “Gào cái gì mà gào, chỉ là con gái mà thôi, báu bở như thế làm gì?”
Người phụ nữ này rõ ràng chê con dâu vì mang thai con gái.
Nghe bà ta nói vậy, rất nhiều người quay sang nhìn với ánh mắt sắc bén.
…
Mê Truyện Dịch
Sân bay Hồng Kiều.
Khương Vân Phong đón Triệu Tử Khanh xong là đưa cô về nội thành ngay.
Triệu Tử Khanh nói rất nhiều, không ngừng hỏi đông hỏi tây, cuối cùng oán giận: “Haiz, anh Khương này, anh nói xem, đại ca của anh khó tính như vậy, Noãn Noãn lại bắt tôi chụp ảnh bầu cho cô ấy, đến lúc đó anh ấy không cho thì làm sao? Có khi thành công cốc mất…”
Khương Vân Phong cười “hắc hắc”: “Đại ca của chúng tôi khó tính thật nhưng còn phải xem đối tượng là ai đã. Nếu đối tượng là em dâu thì cậu ta thậm chí còn có thể xé cả da mặt xuống ấy chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3161-khong-thuoc-tuyp-ba-day-thich.html.]
“Thật á?” Triệu Tử Khanh bắt đầu tính toán “xử” Cố Bắc Thần như thế nào trong lòng.
Trong nhà hàng Giang Nam, tiếng cười vang lên không ngừng.
Tuy là lần đầu gặp mặt nhưng Cố Bắc Thần và Hàn Tử Mặc không hề có vẻ mới lạ.
So với Cố Bắc Thần thì Hàn Tử Mặc nói nhiều hơn một chút, có lẽ là vì đàn ông nào đều từng có ước mơ làm quân nhân. Hàn Tử Mặc thực sự rất hứng thú đối với công việc của Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần cũng không quá khắt khe trong chuyện này. Chỉ cần là chuyện có thể nói thì anh đều sẽ nói một chút. Hơn nữa, Hàn Tử Mặc cũng rất biếu điều, anh ta không hề tỏ ra hứng thú đối với những thứ được xếp vào loại cơ mật của quân đội.
Triệu Tử Khanh ngồi cạnh An Noãn Noãn, cô ấy không ngừng vuốt ve bụng cô, trông rất tò mò. Cô ấy cứ sờ tới sờ lui như vậy khiến cho người nào đó ghét bỏ.
Cố Bắc Thần nhíu mày lạnh nhạt nói: “Triệu Tử Khanh, bổn soái kiến nghị cô có thể tự đi đẻ. Nếu tôi không tính nhầm thì cô đã sờ nửa giờ rồi đấy.”
Triệu Tử Khanh không phục vỗ ngực, khinh thường nói: “Chỉ có Noãn Noãn nhà anh sinh đôi được chắc? Tôi đây mà có bầu chắc chắn là sinh ba.”
“Cô ở với Văn Tinh Tinh cả ngày thì sinh ba ở đâu?” Cố Bắc Thần nói đùa quá “lạnh”.
Cố Bắc Thần vừa dứt lời, mọi người đều xấu hổ mất mấy giây.
Lúc này, không biết An Noãn Noãn nghĩ tới cái gì mà mỉm cười nhìn Triệu Tử Khanh đang đỏ mặt: “Ý của anh ấy là cậu và Tinh Tinh nên tách nhau ra, tránh cho ai kia không có cơ hội mà cậu thì cũng không tiện mang bạn trai về nhà.”
Cố Soái khoe khoang mà gắp cho An Noãn Noãn một miếng cá, sau khi cẩn thận gỡ xương xong, anh mới đưa đĩa cá tới trước mặt cô: “Ăn đi! Anh gỡ hết xương rồi.”
Nói xong, anh nhìn Triệu Tử Khanh, nhướn mày: “Xem đi! Vẫn là vợ tôi thông minh mà, chỉ cần nói cái là hiểu ngay.”
Hàn Tử Mặc không biết Triệu Tử Khanh nên cười quơ quơ chén rượu trong tay: “Cố Soái, tôi mời vợ chồng anh một ly, hai người thực sự quá tâm đầu ý hợp.”