Cố Bắc Thần nhíu mày, giật lấy di động trong tay An Noãn Noãn, nói thầm: “Chẳng nói vào trọng điểm chút nào.”
Câu nói thầm của Cố Bắc Thần khiến Hàn Tử Mặc ở đầu dây bên kia nhíu mày, bị nhiễu sóng à?
Ngay sau đó, giọng nói trầm ổn của Cố Bắc Thần vang lên: “Bác sĩ Hàn đúng không? Tôi là Cố Bắc Thần, chồng của Noãn Noãn!”
Ừm, cứ công khai biểu thị chủ quyền trước đã.
Hàn Tử Mặc cong môi, để lộ một nụ cười tà tứ, cố ý nói bằng giọng điệu kinh ngạc: “Gì cơ? Chồng của Noãn Noãn á?”
Giọng điệu kinh ngạc này nghe không khác gì giọng điệu của người chồng nghe thấy được vợ của mình có chồng cũ vậy.
Cố Bắc Thần nghe xong thì mặt sa sầm lại, nhưng mà anh vẫn rất bình tĩnh nói: “Đúng vậy, bác sĩ Hàn, tôi là chồng của Noãn Noãn, Cố… Bắc… Thần.”
“Ồ? Vậy nên…” Hàn Tử Mặc quyết tâm trêu chọc vị quân trường trẻ tuổi nổi tiếng lẫy lừng, nhân vật thần thoại của quân đội này.
Cố Bắc Thần giật giật khóe miệng, nói bằng giọng lạnh nhạt: “Vậy nên, tôi và Noãn Noãn muốn mời anh cùng ăn trưa nay, không biết bác sĩ Hàn có cho tôi cơ hội này không.”
Cố Bắc Thần dùng câu trần thuật.
An Noãn Noãn vẫn luôn dựa vào lòng Cố Bắc Thần nghe hai người bọn họ nói chuyện, cô thật sự không thể cắt ngang cuộc đối thoại quỷ dị này. Cô trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần, chìa tay ra: “Để em nói với anh ấy, anh nói thế ai hiểu được.”
Cố Bắc Thần hung tợn trừng An Noãn Noãn: “Đừng nhúc nhích.”
Hàn Tử Mặc nghe hai người đối thoại thì cười to, sau đó nói: “Tôi chỉ đùa với Cố Soái một chút thôi. Thật là cung kính không bằng tuân mệnh rồi. Hai người gửi thời gian và địa chỉ cho tôi, tôi sẽ tới đúng giờ. Nói thật, có thể ăn một bữa cơm với Cố Soái, tôi đây cảm thấy cực kỳ vinh hạnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3152-co-soai-cung-di-kham-thai.html.]
“Được!” Sau khi nói xong, cả nhóm người rời khỏi bệnh viện.
Bởi vì bụng An Noãn Noãn thực sự quá lớn, hơn nữa cô còn mặc hơi dày vì thời tiết còn khá lạnh vì mùa thu mới qua, mùa đông mới tới nên trông càng thêm dọa người. Thực tế thì cô mới tám tháng thôi.
Hai người vừa đi vừa cười. Cố Bắc Thần bắt đầu quanh co lòng vòng tỏ ra ghen tuông chọc cho An Noãn Noãn ôm bụng cười to. Nhìn cô như vậy, Từ Phượng Chi không chịu nổi mà lùi lại, kéo An Noãn Noãn khỏi lòng Cố Bắc Thần. Bà đỡ cô, trừng con trai: “Sau này đừng trêu con bé, con bé mà cười thì nguy hiểm lắm.”
“Ha ha ha…” An Noãn Noãn lại che miệng cười to, khiến cho các thai phụ và người nhà của họ ở xung quanh đều quay sang nhìn cả nhà cô.
Mắt những người này mở to, nhìn họ như đang nhìn thấy tinh tinh vậy.
Lúc này có một thai phụ trẻ đi tới. Bên cạnh cô ta cũng có rất nhiều người, vừa nhìn là biết cũng là con dâu nhà có tiền, nhưng mà cô ta trông không vui vẻ như An Noãn Noãn, khuôn mặt rầu rĩ thấy rõ.
Đi phía sau thai phụ là một người phụ nữ trông rất sang chảnh, trông dáng vẻ chắc là mẹ chồng của cô ta. Nhìn thấy An Noãn Noãn to bụng mà cười khoa trương như vậy thì quay sang nhìn người phụ nữ trung niên và người đàn ông đi bên cạnh cô, bà ta đoán họ chắc cũng là người giàu có.
Người phụ nữ đó nhìn bụng An Noãn Noãn, cười hỏi: “Nhìn bụng này chắc là sắp sinh rồi, đúng không?”
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn mỉm cười, trả lời: “Còn hơn một tháng nữa ạ.”
Dù sao thì kể từ khi cô mang thai được năm tháng đã bắt đầu có người hỏi cô sắp sinh rồi đúng không nên cô cũng quen rồi.
Người phụ nữ kia mở to hai mắt nhìn chằm chằm bụng An Noãn Noãn.
Thấy vậy, Cố Bắc Thần không vui nhíu mày, anh kéo An Noãn Noãn vào vòng tay, cứ như sợ giây tiếp theo cô và con sẽ bị người phụ nữ kia ôm đi mất vậy.