Trước giờ ăn tối, Từ Phượng Chi bắt đầu tâm thần bất an đi qua đi lại trước cửa phòng ngủ của An Noãn Noãn vài lần, trong lòng cực kỳ sốt ruột. Bà rất hiểu con trai mình nên càng thêm rõ ràng hậu quả của việc hai người lâu ngày không gặp nhau.
Bà chờ rồi lại chờ, cuối cùng, bà không chờ nổi nữa, giơ tay lên gõ cửa: “Bắc Thần, con đưa Noãn Noãn ra ăn cơm đi, giờ Noãn Noãn không thể bị đói được.”
Cố Bắc Thần nhíu mày, trừng mắt nhìn cửa phòng, không vui nói: “Con biết rồi, mẹ.”
An Noãn Noãn muốn cười lại kìm lại, cô cầm một chiếc khăn lông lớn, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nghiêm túc lau khô tóc mình qua gương: “Được rồi, dùng máy sấy sấy vài cái là được.”
Người nào đó vẫn tiếp tục lau: “Bọn họ dùng máy sấy sấy tóc cho em á?”
An Noãn Noãn trừng trừng nhìn người nào đó qua gương: “Không có ~ nhưng mà thời tiết trở lạnh rồi, lau mãi cũng không khô được nên đến cuối cùng mọi người mới dùng máy sấy sấy vài cái thôi. Không sao đâu. Anh không cần quan trọng hóa vấn đề lên đâu.”
Cố Bắc Thần cúi đầu ôm lấy An Noãn Noãn và cục cưng từ phía sau, đôi môi ghé sát tai cô: “Anh cần phải quan trọng hóa nó lên chứ, em là vợ của Cố Bắc Thần anh, trong bụng em là con anh, anh phải cực kỳ cẩn thận mới đúng.”
Khuôn mặt của An Noãn Noãn nguyên bản đã bị hơi nóng trong phòng tắm hun cho ửng đỏ nay càng đỏ hơn, giờ phút này tuy cô đã mặc quần áo xong xuôi nhưng người đàn ông xấu xa nào đó phía sau chỉ mặc có một chiếc quần lót.
Mấy lần An Noãn Noãn ngước mắt nhìn người đàn ông nào đó trong gương, cô đều chỉ dám đặt tầm mắt lên phần thân trên của anh, chỗ khác thì… không dám xem lung tung. Nhưng kẻ xấu xa nào đó vẫn chưa từ bỏ ý định muốn trêu cô nên thỉnh thoảng cọ cọ thân thể cứng như sắt vào người cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3141-khong-co-suc-chong-cuc-truoc-su-sung-ai-cua-anh.html.]
An Noãn Noãn híp mắt, khẽ khàng nói: “Được rồi, em tự lau vài cái là được.”
Nói xong, cô đối diện với cặp mắt đen láy, sáng như sao trong đêm của Cố Bắc Thần, cả phần cơ n.g.ự.c cứng như thép kia cũng tự động nhảy vào trong tầm mắt cô, dù cho cô có không muốn nhìn cũng không được. Mặt An Noãn Noãn lập tức đỏ đến tận mang tai, cô thầm nghĩ đến việc người nào đó bắt cô dùng tay “giúp” anh trong phòng tắm vừa rồi, giờ tay cô vẫn vừa mỏi vừa nhức đây này.
Cố Bắc Thần tựa hồ đã nhận ra cô đang ngượng ngùng vì cái gì, cố ý cúi đầu không nhanh không chậm cắn vành tai nhỏ nhắn của cô, cười ma mị: “Xấu hổ cái gì? Hửm? Chúng ta đã là vợ chồng già rồi, sao còn xấu hổ nữa? Chồng em còn chưa bắt em dùng cái này đâu nhé.” Vừa nói anh vừa vuốt ve đôi môi mềm mại của cô: “Nơi này là thoải mái nhất!”
An Noãn Noãn tức đến đỏ cả mặt, trừng to mắt: “Anh… anh… anh là con sói háo sắc..” Dứt lời, cô vội xoay đầu không nhìn người nào đó nữa.
Nhưng Cố Bắc Thần tựa hồ đã nghiện việc nhìn khuôn mặt e thẹn của cô nên nhẹ nhàng véo cằm cô: “Cô nhóc thối này, đây là cách yêu thương vợ nhất của một người chồng đấy, sao đến lượt em lại thành sói háo sắc hả?”
An Noãn Noãn quả thực rất muốn khóc, giờ cô đã bị tên xấu xa này trêu chọc đến mức đầu óc choáng váng. Cô hung tợn liếc xéo anh một cái, trong lòng bắt đầu nghĩ có nên khiến cho anh “khó chịu” không. Dù sao tuy háo sắc nhưng anh cũng biết chừng biết mực mà.
Thế là cuối cùng thai phụ nào đó cũng nổi lên “ý xấu”, vươn móng vuốt mà vẽ vòng tròn lên vùng n.g.ự.c săn chắc của người nào đó, chớp chớp mắt: “Cố Soái à, anh mau mặc quần áo đi để còn ra ngoài uống thuốc và ăn cơm nữa.”
Mê Truyện Dịch
Nói xong, cô lại dùng thêm sức: “Anh như vậy, người ta sẽ cho là anh thích “bán thịt” mọi lúc mọi nơi đấy.”