Vương Tranh vuốt chóp mũi: “Muốn đưa Thang Mễ ra trước vành móng ngựa cần phải có lệnh truy nã của cảnh sát quốc tế, nhưng cô ta…”
“À, tôi nhớ ra rồi, vừa rồi tôi muốn nói là người phụ nữ này quả thật quá “thâm tàng bất lộ”, đúng là quá thông minh.”
Dứt lời, An Noãn Noãn nhìn Cố Bắc Thần, nghiêm trang nói: “Nếu vậy… tạm thời cứ kệ cô ta đi. Anh đã nói cô ta chỉ bày mưu đặt kế, có phạm tội cũng là tội nhỏ nhặt thì sao cảnh sát quốc tế có thể tốn công vì cô ta được? Trước mắt chúng ta cứ để thế đi!”
Nói xong, cô nhìn ra nơi nào đó ngoài cửa sổ, buồn bã nói: “Cả đời còn dài lắm! Em cũng không tin đến khi cha mẹ cô ta qua đời, cô ta có thể chôn xương cốt của cha mẹ cô ta nơi đất khách quê người được.”
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi này, An Noãn Noãn trông cực kỳ bình tĩnh nhưng thực tế cô đã bị ảnh hưởng rất lớn. Thai phụ vốn dĩ đã dễ bị kích động, tức giận rồi động thai, mà chuyện bà ngoại vốn là chuyện cực kỳ quan trọng đối với cô, giờ lại nghe thấy mọi hy vọng đều biến thành bọt biển thì sao cô có thể thực sự không có chuyện gì được?
Thang Mễ từng là người bạn mà cô tin tưởng nhất, quý trọng nhất trong khoảng thời gian mà ký ức của cô bị thiếu hụt, ấy vậy mà cô ta lại có thể vì một người đàn ông mà tàn nhẫn hãm hại bà ngoài của cô.
Thực ra sau này An Noãn Noãn mới biết được người đàn ông đáng lẽ cô phải xem mắt, người mà bị nhốt trong thang máy trong cái ngày cô trời xui đất khiến xem mắt với Cố Bắc Thần là một “cái bẫy lớn” mà Thang Mễ giăng ra. Cũng may là có ông trời thương cô nên thang máy bị hỏng, người nọ bị nhốt trong đó, cô mới mơ màng hồ đồ thành vợ của Cố Bắc Thần. Nếu không thứ chờ đợi cô chính là vận rủi khủng khiếp.
Cái bẫy lớn ấy là gì? Tạm thời chúng ta sẽ không nhắc đến nó.
Vương Tranh báo cáo xong liền nhìn Cố Bắc Thần: “Lão đại, nếu không có việc gì thì tôi xin phép về ạ, có gì anh cứ gọi tôi.”
“Ừm.” Cố Bắc Thần nhìn thai phụ nào đó đang ủ rũ mím môi nên chỉ đáp một chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3122-nguoi-phu-nu-nay-qua-that-qua-tham-tang-bat-lo.html.]
An Noãn Noãn vẫn ôm bụng, mày nhíu chặt, bàn tay siết lại thành nắm đấm.
Bảo sao mà lúc Triệu Tử Khanh nghe được chuyện Lục Tĩnh Vũ và Mục Hiểu Hiểu lại cười như không cười nói với cô là đừng so đo với loại não tàn như Mục Hiểu Hiểu. Cô ấy nói chỉ số thông minh của cô ta nhiều nhất cũng chỉ có thể làm ra loại chuyện như ngoại tình thôi. Người cô cần cẩn thận là loại người che giấu rất sâu, làm người ta khó có thể nắm bắt được. Đây mới là loại người đáng sợ nhất.
Tiếc là đợi đến khi mọi người biết những việc mà Thang Mễ đã làm thì cô ta đã trốn ra nước ngoài rồi.
Lúc biết chuyện, Triệu Tử Khanh cũng chỉ nói: “Từ trước đến giờ Triệu Tử Khanh này chỉ tự tin hai việc, thứ nhất là chụp ảnh, thứ hai là nhìn rõ lòng người. Nhưng sao mình có thể nhìn lầm Thang Mễ được nhỉ?”
Cô ấy đi tới đi lui rồi nói tiếp: “Người phụ nữ này thật là quá đáng sợ. Có rất nhiều lúc mình thật sự rối tung lên, mình rõ ràng thấy cô ta có vấn đề gì đó, nhưng nháy mắt một cái cô ta lại “nghịch tập” suy nghĩ của mình. Mãi đến hôm nay tạo ra hoạ lớn… Haiz, bổn bán tiên phải tu luyện lại cho tốt mới được…”
Thấy An Noãn Noãn cứ nhíu chặt mày, mím môi ngồi đó, Cố Bắc Thần duỗi tay nhẹ nhàng nhéo má cô: “Noãn Noãn, anh đưa em ra vườn đi dạo nhé?”
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn ngây ngốc lắc đầu: “Chẳng thú vị gì cả, em nhớ rõ từng ngọn cỏ, chiếc lá ở trong viện này rồi.”
Dứt lời, An Noãn Noãn ngẩng đầu Cố Bắc Thần: “Em chưa tới sông Hoàng Phố bao giờ cả, dù em đã ở đây lâu như vậy~”
Cố Bắc Thần nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên: “Chờ em sinh cục cưng xong, chúng ta sẽ thuê một căn chung cư cao cấp gần Hoàng Phố, để em ở đó đến khi chán mới thôi. Giờ em đi tắm rửa rồi ngủ, nhé?”