Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 310:2 Tuyệt đối không thể để hai người ở cùng nhau

Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:55:09
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Noãn Noãn cong khoé miệng cười: "Không cần về nhà nghỉ ngơi đâu, bác sĩ nói rồi, em cần hoạt động nhiều hơn, đến lúc đó mới dễ sinh được!"

Cố Bắc Thần giận dữ nói: "Lại là cái tên lang băm Hàn Tử mặc nói."

"Phụt ~" An Noãn Noãn quả thật hết cách để khen cái tên nhỏ mọn này nữa, cười phá lên: "Ya ~ quân trưởng đại nhân, ngài đây là qua sông rồi muốn làm gãy cầu sao? Nếu không có “lang băm” Hàn Tử Mặc, hai đứa bé của anh..."

“Có anh ta hay không, hai bảo bối của anh đều rất tốt.” Cố Bắc Thần ngắt lời An Noãn Noãn, tức giận định nhéo mũi cô, nhưng sau khi xuống tay, anh vẫn không đành lòng ra tay mạnh, kéo mũi cô và lắc thật nhẹ nhàng: "Đùa thôi, ngày nào đó anh nhất định sẽ mời bác sĩ Hàn dùng bữa."

Cùng lúc đó, lão phu nhân, người đã đáp ứng theo ông lão về nhà đang căn dặn một số chi tiết cho Từ Phượng Chi.

Trở lại An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần, có một số việc bà cụ vẫn vô cùng lo lắng.

Từ Phượng Chi an ủi bà cụ: "Mẹ, mẹ đừng nhọc lòng nữa, trước tiên theo ba con quay về vài ngày, khoảng thời gian này mẹ cũng đã mệt mỏi rồi, qua vài ngày, lúc Noãn Noãn chuẩn bị sinh, mẹ lại có thể qua đây rồi. Như vậy cũng không rõ ràng việc chúng ta giống như có chuyện dấu người khác, cả nhà đều dốc toàn lực lên đường, ngộ nhỡ bị một số gia đình phát hiện chúng ta đều không ở Hải Thành, lại là có cái kiểu nói bóng nói gió. Mẹ cũng không phải không biết, họ không hoàn thành công việc liền có thể bị thị phi đ.â.m chọc.”

Mê Truyện Dịch

Mấy ngày này lão phu nhân nhìn An Noãn Noãn, đối với bà vâng lời răm rắp, nhưng trong lòng bà biết rất rõ, nếu không, bà làm sao có thể là người phụ nữ ở phía sau Cố lão tướng quân cả đời chứ!

Lúc này, bà vẫn nói với vẻ mặt lo lắng: "Mạnh gia trước đó là kiểu giấu d.a.o trong nụ cười, ra sức cố gắng 'thân thiện' với chúng ta, chính vì để hai nhà Mạnh Cố liên hôn, mà bây giờ, quan hệ hai nhà chúng ta đã hoàn toàn rơi xuống đáy vực rồi, hoàn toàn xé nát mặt mũi rồi, hiện tại, Mạnh gia rốt cuộc đang làm cái quái quỷ gì, chúng ta hoàn toàn không biết."

Lão phu nhân nói xong, nhìn ra ngoài cửa và nói: "Đừng phạm bất kỳ sai lầm nào trong quá trình sinh đẻ của Noãn Noãn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3102-tuyet-doi-khong-the-de-hai-nguoi-o-cung-nhau.html.]

Từ Phượng Chi liếc nhìn lão gia nói: "Điểm này, thật sự cần kêu tất cả mọi người nâng cao cảnh giác hơn, tuy rằng chúng ta ở Thượng Hải xa xôi, nhưng mà, con mắt ở những nơi khác không thể ít đi."

“Đặc biệt là những người bên cạnh thân cận nhất.” Sau khi lão gia tử bổ sung thêm một câu này lại nói: “Tôi lập tức bố trí hai người có năng lực ở đây và chỉ tuân theo mệnh lệnh của tôi, tóm lại, mọi thứ đều phải đảm bảo an toàn. Hiện giờ Hải Thành là một cơn sóng ngầm, quả thật cũng không dễ để Noãn Noãn quay về.”

Khi lão gia tử, lão phu nhân và Cố Bối Bối rời đi, Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn xách theo đồ dùng trẻ em quay về.

Sau khi đưa một nhóm người về, Từ Phượng Chi nhìn những thứ mà hai người An Noãn Noãn đã mua, nói: "Vẫn còn thiếu một vài thứ, mẹ phải đến trung tâm thương mại một chuyến."

"Mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi đi! Ngày mai rồi đi mua cũng không muộn, cũng không cần dùng ngay lập tức." An Noãn Noãn nói.

Từ Phượng Chi cười mập mờ: "Đương nhiên là thứ cần dùng gấp rồi, hai con mau đi nghỉ ngơi đi, cô gái nhỏ đang chờ Cố Bắc Thần xoa bóp cho!"

Từ Phượng Chi là vội vàng muốn mua bộ chăn ga khác cho con trai, đem chuyện này quên mất, tuyệt đối không thể để hai đứa đó ở chung với nhau.

Khi Từ Phượng Chi và dì Dương xách theo túi to túi nhỏ từ trung tâm mua sắm bước ra, đang đi về hướng 'Đại viện Giang Nam', đột nhiên cửa xe của một chiếc xe đang đậu bên đường mở ra, người phụ nữ bước xuống giơ tay tháo kính râm xuống: "Phượng Chi?"

Tìm kiếm tiếng vang, Từ Phượng Chi hơi sững sờ: "Tịnh Di? Tại sao bà lại ở chỗ này?"

Lan Tịnh Di cười chân thành, nhưng trên mặt lộ vẻ mệt mỏi không thể che giấu, nước da của bà không thể nào sánh được với lần gặp gỡ không vui vẻ nửa năm trước, ngoài những món hàng hiệu xa xỉ từ đầu đến chân, khí chất của bà đã trưởng thành rất nhiều.

Loading...