Triệu Tử Khanh đương nhiên thích đi ngao du khắp mọi nơi rồi, liền cố ý cầm lấy cái giá: "Đến thì có thể rồi, có điều gần đây do ảnh hưởng của động đất, mấy tháng nay hai cửa hàng làm ăn thua lỗ liên tiếp, điều này chắc cậu cũng biết đúng không! Cho nên, tiểu Văn tổng của chúng ta đã nói, tháng này nhất định phải chuyển lỗ thành lãi, vì vậy, mình xin nghỉ phép thế này cũng không tốt lắm a ~ "
"Ui ~ Triệu Tử Khanh, cậu bớt quái gở một chút, dù sao mình mặc kệ, cái thai của mình lớn quá rồi, cậu xem nghĩ cách đi! Bằng không hai đứa bé đáng yêu sẽ không gọi cậu là mẹ nuôi đâu, cậu thậm chí đến một baba nuôi cũng không có, quá kém rồi. Hừ hừ ~ nói đi khi nào tới đây, càng nhanh càng tốt!”
Triệu Tử Khanh mỉm cười: "Vậy thì, ngày mai đi! Nhưng mà, phải nhờ Cố Soái nhà cậu thanh toán giúp mình chuyến bay khứ hồi, thế nào?"
"Triệu Tử Khanh, cậu quả thật tốt quá đấy! “Xưởng thủ công Văn An” trả lương cho cậu không thấp! Cuối năm còn có cổ phần cho cậu, cậu vậy mà không nỡ mua vé máy bay, mình thật sự nên cho cậu mấy lượt like mới thích hợp đây!"
Triệu Tử Khanh tức giận, lớn tiếng ồn ào: "Ủa? Cậu không biết xấu hổ khi nói trả lương cao cho mình à, 'Xưởng thủ công Văn An' đã thua lỗ hơn hai tháng rồi đó! Hai tháng nay Văn Tinh Tinh một xu tiền cũng không trả cho mình đó trời ơi! Cậu còn nói không biết ngượng. Mau chóng gửi lời đi, Cố Bắc Thần rốt cuộc có thanh toán được vé máy bay không, khoang hạng nhất nha! Haha ~"
An Noãn Noãn trực tiếp nói với Triệu Tử Khanh một câu:“Thật sự kết bạn không cẩn thận, chờ điện thoại của mình.” Dứt lời, liền cúp máy Triệu Tử Khanh.
Cố Bắc Thần nhíu mày: "Bọn em định làm gì vậy? Em hiện tại không thể làm bất kì chuyện gì nữa..."
An Noãn Noãn nâng rèm giường ra, chuẩn bị ra xuống giường, Cố Bắc Thần vội vàng tiến lên đỡ cô: "Từ từ! Ngồi xuống." Nói xong, anh quỳ một chân xuống, lần lượt xỏ tất bông vào chân cô, bàn tay lớn sờ vào mắt cá chân sưng vù của cô, trong mắt hiện đầy vẻ đau lòng: "Vẫn luôn sưng như vậy sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3072-boi-thuong-dac-biet.html.]
An Noãn Nam đưa tay lên gương mặt đau lòng của anh, nhẹ nhàng sờ vuốt: "Không sao đâu, nghe nói rất nhiều phụ nữ mang thai lúc chuyển dạ đều như vậy, hoàn toàn bình thường mà!"
“Có đau không?” Cố Bắc Thần một bên đeo giày cho cô một bên hỏi.
"Vẫn ổn, đau thì không đau, chỉ là như vậy đi lại khá khó chịu, vì vậy nên bà nội và mẹ đều vất vả rồi, mỗi ngày mấy lần đều nhìn chằm chằm vào người ta chườm chân, mát xa chân cho em, vất vả cho họ rồi!"
Cố Bắc Thần hít một hơi thật sâu: "Vậy bắt đầu từ hôm nay, chồng em sẽ mát xa cho em, chườm chân cho em, thế nào?"
An Noãn Noãn chìa tay ra cho anh: "Anh đang là bệnh nhân, cứ để bọn họ xoa bóp đi! Khoảng chừng mấy ngày nữa sẽ sinh, sinh xong mọi người đều yên tâm rồi." Vừa nói xong, cô bĩu môi: "Anh mau đứng lên đi!"
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần nắm lấy tay cô, cũng không đứng dậy, thay vào đó anh đổi sang quỳ gối, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô: "Noãn Noãn, anh xin lỗi, anh chưa kịp cầu hôn em, anh cũng chưa cho em một đám cưới ... "
"Thực ra, những lễ nghi đó là để người khác xem thôi, ngày tháng sau này là của bản thân, chỉ có bản thân mới biết có thoải mái hay không, giống như đôi giày này, chỉ có đôi chân mới biết có vừa vặn hay không! Anh có tấm lòng này là tốt rồi ~" An Noãn Noãn nói xong, nắm lấy tay Cố Bắc Thần đặt lên bụng cô: "Vậy thì, em muốn anh cùng em chúng ta chụp một bộ ảnh người phụ nữ mang thai, cũng như để Cố đại quân trưởng anh đây bồi thường cho ba mẹ con em!"