Dì Dương và Trương Tiểu Hà đang dùng khăn mặt đắp lên bàn chân và bụng chân của An Noãn Noãn, đôi chân sưng tím lên cứ thế đập vào mắt của Cố Bắc Thần.
Lúc nghe động tĩnh bên ngoài, dì Dương và Trương Tiểu Hà đã chuẩn bị ra khỏi phòng, vì vậy, lúc Cố Bắc Thần đẩy cửa vào, họ đã đứng dậy, nhìn ra phía cửa: “Cậu chủ về rồi ạ!”
“Ừ.” Cố Bắc Thần ừ một tiếng rồi bước lại gần phía giường, dì Dương và Trương Tiểu Hà bốn mắt nhìn nhau.
Lúc dì Dương đi ra, đã lấy chiếc khăn mặt trên chân An Noãn Noãn ra, kéo quần và đắp lại chăn cho cô, rồi mới nói với Cố Bắc Thần: “Vậy chúng tôi đi làm việc đây, nếu Noãn Noãn có vấn đề gì, cậu chủ cứ gọi chúng tôi.”
Sau khi dì Dương và Trương Tiểu Hà ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa quay người thì thấy bà cụ Cố và Từ Phượng Chi đứng ngoài cửa, trên mặt hai người hiện lên hai chữ lo lắng.
Dì Dương kéo bà cụ Cố và Từ Phượng Chi: “Chúng ta đi thôi, không sao đâu…”
An Noãn Noãn không biết từ bao giờ đã ôm con thỏ nhỏ, nhìn xuống bụng to phình lên, khoảnh khắc Cố Bắc Thần lại gần cô, cô cầm con thỏ bông lên che mặt đi.
Cố Bắc Thần hơi cúi người, giơ tay ấn con thỏ bông xuống, cố gắng không để bản thân kích động, chỉ mang nụ cười tự nhiên: “Vật nhỏ, lâu vậy rồi, sao lại không dám cho chồng nhìn chứ hả?” Nói xong, anh dùng sức kéo con thỏ bông mà An Noãn Noãn cầm để che mặt, ném cái thứ bông bông mịn mịn đó ra cuối giường, nâng mặt cô lên, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi lông mày cứ cụp xuống của cô: “Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh này.”
An Noãn Noãn vẫn không chịu ngẩng đầu, cong môi, lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Ưm, rất xấu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3052-nhin-vao-mat-anh.html.]
“Ô ô…” Bị tên xấu xa đó hôn môi, lúc sau anh nói: “Không xấu chút nào, Noãn Noãn lúc này là đẹp nhất…”
An Noãn Noãn đã biết trước việc anh chưa phục hồi hoàn toàn, mấy ngày nay, người nhà họ Cố cũng tốn không ít công sức, mất công nói trước cho cô về Cố Bắc Thần, để tránh quá đường đột, kích động quá sợ gây ra chuyện lớn. Tuy Cố Bắc Thần nghĩ các kiểu, đều muốn gây bất ngờ cho cô, nhưng các ý tưởng đó đều bị bà cụ Cố và Từ Phượng Chi bóp c.h.ế.t từ trong nôi.
“Đừng, cánh tay anh không phải vẫn chưa hồi phục sao?” An Noãn Noãn lo lắng đẩy mặt Cố Bắc Thần ra.
Mê Truyện Dịch
“Thế thì em ngẩng đầu lên nhìn anh đi!” Cố Bắc Thần vẫn cố quyến luyến trên môi cô.
An Noãn Noãn chỉ có thể ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người nhìn nhau đã lập tức thu hút đối phương, trong khoảnh khắc đó, cả thế giới dường như đã yên tĩnh lại, yên tĩnh giống như chỉ có hai người, cũng không phải, còn có cả hai bé con của họ sắp ra đời.
An Noãn Noãn nhìn gương mặt đẹp trai bị khóa chặt trong con ngươi của mình, đột nhiên phì cười.
Yết hầu của Cố Bắc Thần chuyển động: “Cười gì thế?” Lông mày hơi nhíu lại, nhưng đôi mắt trũng sâu chỉ muốn hút cô ấy vào trong.
An Noãn Noãn lấy ra một cuốn sổ từ phía sau, mở trang đầu tiên ra phóng to trước mặt anh.
Cô cười nắc nẻ, rồi lại nhìn sang gương mặt đẹp trai của ai đó: “Đây là hôm qua em vẽ đấy, sao lại giống y hệt anh bây giờ nhỉ?”