Ngày có kết quả hội chẩn ba phía, Cố Bắc Thần gào thét kêu cha kêu mẹ muốn xuất viện, vì kết quả hội chẩn ba bên là xương bả vai phục hồi rất tốt, chỉ là bây giờ vẫn chưa được tháo bột, quan trọng là vết thương ở vị trí đặc biệt, còn những cái khác thì không vấn đề gì.
Lãnh đạo cấp trên đồng ý cho Cố Bắc Thần nghỉ dài hạn, an dưỡng ở nhà, nhưng vẫn bị họ kiểm soát.
Vương Tranh theo Cố Bắc Thần về nhà ở, còn phải sắp xếp một y tá nữa, cơ hội tốt như vậy, theo lý thì tiểu Lưu đương nhiên sẽ phải tranh giành rồi.
Nhưng khi chủ nhiệm gọi tên Mẫn Khả Khả đi, tiểu Lưu khi đó đã hoàn toàn choáng váng, ngay cả Mẫn Khả Khả cũng choáng váng theo.
Mẫn Khả Khả chỉ là người mới làm được một năm mà? Tại sao không phải là cô ta chứ? Tiểu Lưu hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t con khốn Mẫn Khả Khả đó.
Mẫn Khả Khả ngây thơ đáng yêu, tuy là người mới, nhưng kĩ thuật hộ lý rất tốt, quan trọng là cô ấy biết mát xa. Kĩ thuật của tiểu Lưu thì không có gì để nói, nhưng tâm tư của cô gái này, chủ nhiệm cũng không phải mù, vì vậy, ông ấy mới tiến cử Mẫn Khả Khả làm y tá riêng chuyên chăm sóc Cố Bắc Thần ở nhà.
Trên đường về, Cố Bắc Thần rất căng thẳng, không ngừng nhắc nhở Khương Vân Phong lái xe chậm một chút.
Vương Tranh bày tỏ sầu não, còn có Lục Đào và Cố Bối Bối đặc biệt đi theo từ Hải Thành đến cũng cảm thấy lần này Cố Bắc Thần nhập viện, chắc chắn là đầu bị úng nước rồi, căng thẳng đến mức ấy sao?
Đột nhiên ai đó lên cơn: “Dừng xe.”
“Két…” Xe của Khương Vân Phong trượt trên đường rồi dừng lại, hai xe trước sau cũng phải dừng lại theo.
Tất cả mọi người trên xe nhìn vào Cố Bắc Thần, kì lạ đồng thanh hỏi: “Anh lại sao vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3042-ve-nha-cang-thang.html.]
Cố Bắc Thần giơ tay ra hiệu: “Sao cái gì, Vương Tranh lái xe đi, Vân Phong…tôi phải hỏi anh vài vấn đề.”
“……” Tất cả mọi người trợn trắng mắt, tên này chắc chắn lúc làm nhiệm vụ đầu bị chịu kích thích gì rồi, đám lang băm đó chắc chắn không kiểm tra ra được.
Nhưng Khương Vân Phong vẫn rất nghiêm túc, ngồi sang ghế phụ, quay đầu lại về phía Cố Bắc Thần: “Lão đại, anh có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”
Cố Bắc Thần xoa đầu: “Cậu….chắc chắn Noãn Noãn, cô ấy….không phải vì giận tôi nên mới không đến đón tôi chứ?”
“Phụt” Vương Tranh suýt nữa thì sặc nước bọt, lão đại lại sợ vợ như vậy, buồn cười quá đi mà.
Khương Vân Phong đạp cho Vương Tranh một cái: “Cười cái đầu cậu ý.” Sau đó mới nghiêm túc trả lời câu hỏi của Cố Bắc Thần: “Thật sự không phải đâu, anh không nhìn thấy bụng của chị ấy, làm gì cũng rất bất tiện, mấy ngày nay để không làm chị ấy sau khi gặp anh bị kích động quá, bọn em đã nói chuyện mấy ngày rồi, không giận anh đâu, thật đấy.”
Cố Bắc Thần lau vết mồ hôi lấm tấm trên trán: “Vậy được, vậy thì tiếp tục, tiếp tục lái xe, về nhà.”
Mê Truyện Dịch
Cố Bối Bối lấy khăn giấy khử trùng ra: “Anh, anh không cần căng thẳng vậy đâu! Nếu chị dâu cố ý làm khó anh hay giận anh chỗ nào thì anh tìm em, em là bạn thân của chị dâu mà.”
Cố Bắc Thần bực bội cướp lấy khăn giấy của Cố Bối Bối và lau trán: “Em mau ngồi im một chỗ đi, về nhà xong thì mau thu dọn đồ đạc về Hải Thành, đừng có bám lấy anh.” Anh biết rằng Cố Bối Bối nếu không đào được tin tức của Tô Hướng Đông từ anh thì sẽ không chịu đâu.
Cố Bối Bối khóc to: “Aaaaa! Mọi người đều không thích em, em phải bỏ nhà ra đi, em không làm thuê cho doanh nghiệp nhà họ Cố của các người nữa, em đáng thương quá đi…” Câu cuối là câu cửa miệng của Cố Bối Bối, hơi tí là “em đáng thương quá đi” câu thoại này luôn làm mọi người dở khóc dở cười.
Cố Bắc Thần thấy em gái mình khóc bù lu bù loa, vội vàng kéo Cố Bối Bối lại: “Được rồi, được rồi, anh nói cho em một tin vui này, em chắc chắn sẽ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất, không đáng thương chút nào.”