Ngày Cố Bắc Thần cắt chỉ vết thương ở xương bả vai, ông cụ Cố đã đích thân đến viện an dưỡng, nhìn thấy cháu trai nghiêm chỉnh tiêu sái bước ra khỏi phòng phẫu thuật, ông cụ đưa tay lên chỉnh chỉnh bộ quân phục, nhìn Cố Bắc Thần từ trên xuống dưới: “Khôi phục không tồi chứ?”
Cố Bắc Thần không có ý đứng lại, vừa đi vừa nói: “Xem ra thủ trưởng có ý kiến với sự phục hồi của cháu?”
“Hỗn trướng.” Ông cụ mắng một tiếng ở phía sau, những người khác đi theo chỉ biết nhịn cười.
Trong phòng bệnh, Cố Bắc Thần nói thẳng với chủ nhiệm và viện trưởng: “Hôm nay xuất viện luôn đi! Ở đây cũng nằm, về nhà cũng nằm như thế.”
Chủ nhiệm và viện trưởng nhìn Cố lão tướng quân, không biết nên làm thế nào mới tốt. Thật ra, cắt chỉ xong rồi, kết quả kiểm tra toàn diện cũng không vấn đề gì, chỉ là nghỉ ngơi nhiều, không vận động mạnh. Mấu chốt là những người này đều có xuất thân không tầm thường, chủ nhiệm và viện trưởng sợ anh về nhà không chịu nổi cô đơn mà vận động, thế sẽ rắc rối lớn, dù gì thì vị trí bả vai không phải đơn giản.
Quan trọng là vết thương trên bả vai của Cố Bắc Thần không chỉ là vết thương phần mềm, trước đó anh cũng từng bị gãy xương, phẫu thuật khâu vết thương phần mềm chỉ cần không vận động mạnh là không sao, nhưng vết gãy xương lần trước vẫn đang bó bột, phải ba tháng mới phục hồi.
Trước mắt hình như chỉ có hơn hai tháng thôi!
Ông cụ Cố hơi nhíu mày, nheo nheo mắt nhìn sang Cố Bắc Thần, nhưng lại nói với những người đằng sau: “Vậy thì nằm viện quan sát điều trị thêm một tuần, làm hội chẩn ba bên chỗ bả vai, xác nhận không vấn đề gì thì mới cho phép nó xuất viện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3041-ve-nha-cang-thang.html.]
Sau khi Cố Bắc Thần gãy xương bả vai, đã bó bột ở cứ địa bên đó, khi đó vẫn không nghiêm trọng lắm, kết quả là người mang vết thương nhưng vẫn ngồi trực thăng chỉ huy xuống vách núi kéo người lên, mới bị thương lần hai như vậy.
Cố Bắc Thần mím chặt môi, khi anh mím đôi môi mỏng đó thành một đường thẳng, thì lúc đó là lúc anh vô cùng vô cùng tức giận, một lúc lâu sau, anh nhìn sang mấy vị thủ trưởng sau lưng ông cụ: “Hôm nay cháu về nhà một chuyến, tối sẽ đến nằm viện.”
Mê Truyện Dịch
“Không phải chứ, từ Thượng Hải đến Hải Thành đi đi về về đổi chuyến cũng rất vất vả đấy.” Một hai vị thủ trưởng lão làng mặt đầy vết đồi mồi lo lắng nói.
Cố Bắc Thần nhếch mép cười nhạt, nụ cười đó như đang chế giễu nụ cười của lão tướng quân Cố Trường Hà, đôi môi mỏng từ từ mở ra: “Cháu không ở Hải Thành nữa rồi, sau này phải chạy ở hai nơi Thượng Hải và Hải Thành rồi, mong các thủ trưởng phê duyệt nghỉ phép nhiều nhiều chút.”
Mặt ông cụ Cố bỗng chốc tối sầm lại, lườm Cố Bắc Thần rồi quay đi, nói với những người đứng sau: “Hôm nay nó không được phép xuất viện. Nhanh nhất cũng phải đợi kết quả hội chẩn từ ba phía, hừm.”
Những người khác nhìn hai ông cháu này cũng không dám nói gì thêm, đi theo ông cụ, còn có người vỗ vỗ vai Cố Bắc Thần lắc đầu: “Thằng nhóc này, cháu lại chọc giận ông cụ rồi, ngoan ngoãn đợi kết quả hội chẩn đi.”
“Loảng xoảng” Cố Bắc Thần đá bay chiếc ghế gỗ.
Một ông già bước vào ngay sau cánh cửa, cười haha nói: “Thằng nhóc này, biết ngay cháu sẽ không chịu an phận mà.”
Ông già này là lãnh đạo trực tiếp của Cố Bắc Thần, ông cụ Cố trên phương diện nào đó vẫn không được tính là lãnh đạo trực tiếp của Cố Bắc Thần. Nói đi cũng phải nói lại, may mà hai ông cháu nhà này không phải quan hệ cấp trên cấp dưới cùng hệ thống, nếu không nhà họ Cố sẽ náo nhiệt thật đấy.