Mấy người già vây quanh An Noãn Noãn làm trung tâm, gọi món ăn gì cũng đều hỏi cô. Mục đích nghe nói cô vô cùng muốn ăn đồ ăn vặt của Hải Thành.
Bữa cơm này đúng là rất hòa hợp, không có bất kỳ sự lúng túng và có chỗ nào bất thường cả.
Sau khi ăn xong, Cố Vỹ Thành liếc mắt nhìn lão thái thái, sau đó nói với An Noãn Noãn: "Noãn Noãn, tình hình trước mắt con cũng nhìn thấy rồi, cũng nghe một ít rồi. Ba cũng không nói nhiều nữa, hy vọng con có thể đi về cùng với chúng ta. Dù sao bà nội cũng lớn tuổi rồi, cứ chạy qua chạy lại bên này cũng không được."
"Đúng vậy Noãn Noãn, chúng ta cùng về nhé! Đi về nhà rộng rãi, người chăm sóc cũng nhiều, không có chuyện gì thì bà nội và mẹ còn có cả Bối Bối. À, đúng rồi, còn có cả mấy người bạn của con, đều có thể ở bên cạnh con..." Từ Phương Chi nói xong, lập tức đưa mắt nhìn bà nội, hy vọng bà có thể hoàn thành trọng trách cuối cùng này.
Bà nội ngồi cạnh An Noãn Noãn, giơ tay sờ lên tóc của cô: "Noãn Noãn, về đi thôi! Đây mới có năm tháng thôi đã to như vậy rồi, sau này chân còn hay bị phù, chuột rút nữa. Đây đều là những chuyện nhỏ, có thể khắc phục nhưng mà giống như là lần này đấy! Về nhé! Bắc Thần chừng mười ngày nữa gần như là có thể về Hải Thành chữa trị rồi. Đến lúc đó hai cháu có thể ngày nào cũng ở bên nhau, được không?"
Tay của An Noãn Noãn đang đặt trên bụng, mặt mày thu lại nói: "Bà nội, cháu cảm thấy ở đây cũng rất tốt. Yên tĩnh. Hải Thành cũng tốt, nhà của nhà họ Cố rộng, sân lớn, nhiều người giúp việc nhưng tình hình ở bên đó mọi người cũng biết. Đâu đâu cũng là người xấu, khắp nơi đều có người muốn tính sổ với cháu."
An Noãn Noãn nói đến đây, mí mắt của Cố Vỹ Thành không khỏi giật lên mấy cái, mà Từ Phượng Chi khóe miệng cũng nhướn lên nhìn về phía chồng, nhíu mày, vẻ mặt bĩu môi, ra hiệu, nhìn đi. Con dâu đây là đang chỉ gà mắng chó đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2972-qua-cua-bo-me-chong.html.]
An Noãn Noãn sớm đã nhìn thấy vẻ mặt của mấy người rồi nhưng cô chính là hiểu rõ lại giả bộ hồ đồ, tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ đã khác rồi. Không phải chỉ có một mình cháu nữa rồi. Cháu không thể trở về Hải Thành cho những người đó có cơ hội ra tay được!" Dứt lời, cô ngước mắt lên nhìn ba người một chút: "Mạng của cháu không đáng giá một đồng, nhưng hai đứa bọn chúng thì sao?"
An Noãn Noãn bình tĩnh mềm dẻo nói xong một lời, ba người của nhà họ Cố nhìn nhau, nhất thời á khẩu không nói ra được lời nào.
Giây lát sau, vẫn là Cố Vỹ Thành lên tiếng trước, ông đăm chiêu gật đầu nói: "Vậy, thì dựa theo ý của Noãn Noãn vậy! Trước mắt Hải Thành không bình yên, vậy thì cứ ở đây được rồi." Nói xong, ông ấy nhìn về phía Từ Phượng Chi: "Phượng Chi, vậy thì em và mẹ ở đây chăm sóc cho An Noãn cho đến khi sinh rồi tính sau. Nhà này quá nhỏ, ngày mai em ở gần đây đi xem nhà khác đi. Anh sắp xếp tài xế, xe và bảo vệ cho mọi người."
Lần này, An Noãn Noãn không bình tĩnh rồi, nhìn bà nội và Từ Phượng Chi, lại nhìn Cỗ Vỹ Thành: "Không cần đâu ạ! Nhà này con đang ở cũng rất tốt, không nhỏ đâu ạ, hai phòng ngủ một phòng khách là đủ rồi..."
"Nhỏ, quá nhỏ rồi." Từ Phương Chi lúc này coi như là hiểu ra ý tứ của chồng rồi, mau chóng nói.
An Noãn Noãn nhìn Từ Phượng Chi, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà mẹ ơi, nhà ở Thượng Hải rất đắt ~"
Mê Truyện Dịch
Từ Phượng Chi vung tay lên: "Đắt, chúng ta không sợ, chỉ cần con khỏe mạnh, hai đứa cháu của mẹ bình an ra đời, một ngôi nhà thôi mà. Đây coi như là quà của bố chồng và mẹ chồng tặng cho con. Con và Bắc Thần còn chưa tổ chức đám cưới. Chúng ta cũng chưa từng cho con quà cưới bao giờ. Vậy thì ở Thượng Hải mua một căn đi!"
Cố Vỹ Thành nhìn Từ Phượng Chi: "Anh muốn em đi xem là biệt thự, muốn chỗ rộng rãi đủ để hai đứa cháu của anh chơi."