May mắn thay, dì Dương là một người phụ nữ bình tĩnh, bà nhấc điện thoại gọi cho giám đốc khoa sản của bệnh viện Ái Lệ Ti, bác sĩ riêng của An Noãn Noãn. Đồng thời, dặn dò Khương Vân Phong gọi Từ Phượng Chi càng sớm càng tốt, nếu xảy ra chuyện gì thì không ai gánh vác được hết trách nhiệm.
Lúc này mưa ngoài cửa sổ không dứt cứ dây dưa không thể dừng lại, dì Dương và Trương Tiểu Hà lo lắng giúp An Noãn Noãn sưởi ấm, nhét hai cái đệm sau lưng.
Trương Tiểu Hà tay chạm vào người của An Noãn Noãn, cô ấy nhìn về phía dì Dương: "Dì, không đúng, Hình như bị sốt rồi ~"
Dì Dương vội vàng sờ trán An Noãn Noãn: “Là bị sốt rồi.” Sau đó, dì ấy gọi cho bác sĩ để nói về tình hình ở đây, sau đó làm theo hướng dẫn của bác sĩ trên điện thoại và đắp một chiếc khăn lên trán An Noãn Noãn.
Trương Tiểu Hà bưng một chén nước ấm đến: "Nào, trước tiên uống chút nước ấm."
Đột nhiên, "đùng đùng " một tiếng sấm rất lớn chấn động cả căn phòng, An Noãn Noãn sơ ý một chút, cái chén trong tay rơi xuống đất.
Lập tức An Noãn Noãn "A ..." thé chói tai một tiếng, hoảng hốt ôm lấy lỗ tai, loại sấm sét, mưa gió này là chuyện thường tình trong mùa, nhưng An Noãn Noãn cảm thấy gần đây nguyên nhân chính là do cô ngủ không ngon. Khi cô ngủ thì có loại cảnh tượng nổ tung thảm hại và kinh hoàng, giống như những gì chúng ta thấy trong bản tin tức, luôn có khuôn mặt đẫm m.á.u của Cố Bắc Thần đung đưa trước mặt cô, khiến cô sợ hãi và đổ mồ hôi khi tỉnh dậy.
Dẫn đến mấy ngày nay khi được hạ sốt, cô không nói lời nào chỉ là muốn mọi người yên tâm, ban ngày uống nhiều nước sẽ được thuyên giảm.
Dì Dương vội vàng ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô như đang dỗ dành con gái ruột của mình: "Đừng sợ, đừng sợ, Noãn Noãn đừng sợ, không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, còn chúng tôi ở đây ..." Dì Dương bây giờ cũng đi theo gọi bọn họ gọi cô là Noãn Noãn.
Bà vỗ lưng An Noãn Noãn vài cái, liên tục nói: "Noãn Noãn đừng sợ ~" Ngoài câu này ra, bà không biết phải nói gì nữa, đáng lẽ ra lúc này cô ấy có chồng ở bên cạnh. phải ôm lấy cô ấy và chăm sóc cô ấy trong thời tiết mưa gió bão bùng như vậy, nhưng cô gái này vào thời điểm quan trọng nhất lấy một người đàn ông khi cô cần anh nhất thì anh lại không thể ở bên cạnh! Cô lại còn phải ôm bụng bầu mà lo lắng thay cho anh ấy.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2942-dau-bung-chuan-bi-nhap-vien.html.]
An Noãn Noãn mí mắt nặng trĩu, cô dần dần chìm vào giấc ngủ dựa vào vai dì Dương.
Khương Vân Phong , người đã gọi Từ Phượng Chi xong, anh ta lại thúc giục bác sĩ.
Đột nhiên, dì Dương cảm thấy người trong tay nóng quá, nhìn xuống thì kinh hoảng, An Noãn Noãn môi tím tái, mặt tái vàng, nhưng toàn thân nóng như quả cầu lửa, bà vứt khăn đi, đo nhiệt độ cho cô: "Gần 40 độ rồi, nhanh chóng gọi bác sĩ, nhanh lên."
“Vân Phong , liên lạc cho bà Cố không được sao?” Dì Dương sợ c.h.ế.t khiếp.
An Noãn Noãn mơ mơ màng màng nghe được dì Dương nhắc đến Cố phu nhân, lông mi cô run lên: "Không, đừng ... gọi điện thoại cho họ ..."
Khương Vân Phong nhíu mày: "Trước tiên đắp khăn ướt cho hạ nhiệt. Bác sĩ đang ở dưới lầu. Phu nhân bọn họ đang trên đường đến Thượng Hải."
Khi bác sĩ cùng trợ lý và y tá đến, An Noãn Noãn đang ôm bụng, nước cũng không thể uống được, ôm lấy cái bụng hơi đau của mình: "Đau bụng..."
Bác sĩ lấy ra nhiệt kế nói: "Đều đã ba mươi chín độ. Làm sao nhiều người như vậy mà bây giờ mới phát hiện ra ~"
Có lẽ sau khi gặp bác sĩ, An Noãn Noãn đã bớt sợ hãi, nhìn thấy có hi vọng, nhàn nhạt nói: "Bác sĩ, tôi, tôi hôm qua bị sốt, xin hãy nhìn xem, bụng của tôi càng ngày càng đau hơn..."
Bác sĩ kiểm tra, sau đó an ủi: “Cô đừng căng thẳng, hiện tại hạ sốt trước, sẽ chuyển đến bệnh viện ngay.” Sau đó nói với trợ lý: “Để cho khoa phụ sản, chuẩn bị tốt dụng cụ và phòng bệnh, để tài xế đẩy xe lên đây..."