Ông cụ một đời chiến công hiển hách, đào tạo ra vô số nhân tài trẻ tuổi chỉ huy quân sự vì quân đội, dù cho cháu trai đứng trước danh giới giữa sống và chết, ông cũng vẫn kiên cường bất khuất không rơi một giọt nước mắt.
Suy cho cùng Cố Vỹ Thành cũng không phải quân nhân, vả lại con trai của mình đã mất tích lâu như vậy, ông ngàn dặm xa xôi chạy tới thế mà chỉ trông thấy một tượng đất bể đầu chảy máu, bây giờ lại phải đưa đến bệnh viện lục quân kinh đô, thế có nghĩa ông vốn dĩ không thể trông thấy con trai, vậy lỡ như cấp cứu không có hiệu quả thì sao!
Nói trắng ra, bệnh viện lục quân ở kinh đô là một bệnh viện riêng tư bảo mật cực cao của quân đội, thường được trang bị đồng bộ, vốn dĩ là cấm người nhà cùng theo, phàm là bệnh nhân được đưa đến chỗ đó thì hơn phân nửa là bị phán tội c.h.ế.t rồi, khả năng điều trị được chỉ có một nửa.
Mặc dù lão gia tử đã ra lệnh đuổi khách với những quân binh khác và các đơn vị, nhưng mà Cố Vỹ Thành vẫn không giữ được bình tĩnh, ông gầm lên giận dữ với lão gia tử mang vẻ lạnh lùng: "Ba, ba để con vào nhìn Bắc Thần một lần rồi hẵng đưa nó đi! Ba..."
Lão gia tử chẳng mảy may thông cảm, liếc nhìn cận vệ bên cạnh ông: "Lão Nghiêm, dẫn Vỹ Thành rời khỏi nơi này." Nói rồi, ông lạnh lùng nhìn sang con trai: "Bắc Thần hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu con cứ để chậm trễ như vậy, thì thần tiên cũng không cứu được nó."
Trên máy bay trực thăng, Cố lão gia tử nói với tham mưu trưởng của mình: "Báo cho các tờ báo quân sự lớn và những phương tiện truyền thông có uy tín, không đưa tin chi tiết về kết quả của đợt tìm kiếm cứu hộ này. Đã tìm thấy năm chiếc máy bay trực thăng bị mất liên lạc, đã lần lượt tìm kiếm cứu hộ thành công mười phi hành viên, hiện nay đang được điều trị ở các bệnh viện lớn của quân đội."
Tổng thư ký đã chuẩn bị xong tài liệu liếc nhìn lão tướng quân nghiêm khắc, nói: "Cố lão, có cần phản hồi với các bệnh viện điều trị không?"
"Ngoại trừ Mạc Thành Phi, Liên Hạo và phó điều khiển viên của Liên Hạo và Mạc Thành Phi, bốn bệnh viện điều trị cho bọn họ, lúc cần thiết có thể tiết lộ cho các tờ báo quân sự bên ngoài, còn những nhân viên khác toàn bộ giữ chặt chẽ."
"Vâng."
Cùng lúc này, trên vùng trời ở Nga có một chiếc trực thăng quân sự khác đang chuẩn bị hạ cánh.
Cố Bắc Thần đang ngồi tại ghế lái phụ của trực thăng, tay cầm điện thoại vô tuyến nói chuyện với mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2932-mao-hiem.html.]
Đôi mắt của Cố Bắc Thần giống như chim ưng, lúc này, bộ râu của anh như thể chưa được cạo râu trong một tháng qua! Anh chăm chú quan sát tình hình bên dưới thông qua ống nhòm, không bỏ lỡ chút manh mối nào. Bởi vì lần này cấp trên hạ lệnh liều chết, anh phải nhân cơ hội này phô trương thanh thế, bí mật đi hoàn thành một nhiệm vụ khác có độ bảo mật cao.
Mê Truyện Dịch
Lần này, anh được trang bị cho chiếc máy bay trực thăng tốt nhất, người điều khiển duy nhất là lính đặc chủng đã giải ngũ, và có tiền án đang lẩn trốn lệnh truy nã của quân đội.
Cả hai người đều từng là phi hành viên đặc chủng và quân chỉ huy xuất sắc nhất trong toàn quân Trung Quốc.
Cố Bắc Thần cầm ống nhòm bằng cả hai tay và quan sát, nói với người bên cạnh: "Thấp thêm chút nữa, sang trái mười lăm độ..."
Mấy giây sau, nhân tài im hơi lặng tiếng nãy giờ hỏi: "Được chưa, Cố thiếu?"
Cố Bắc Thần thoáng nhìn người đang nghiêm túc lái máy bay, "OK!" Nói rồi, anh liếc mắt nhìn mặt đất có bụi cây um tùm, hờ hững nói: "Một phút sau, Cố thiếu không tồn tại, nhớ kĩ?"
"OK." Người đó trả lời.
Bất chợt, Cố Bắc Thần buông ống nhòm: "Chậm. Bên dưới có con tin bị trói."
"Cẩu tạp chủng, vẫn không tín nhiệm lão tử." Người đang lái máy bay mắng.
"Hiện tại làm sao đây?"
Cố Bắc Thần cầm ống nhòm tiếp tục nhìn xuống, đưa tay ra hiệu với người đó: "Từ từ đã. Tôi sẽ đàm phán với thủ lĩnh của bọn họ. Lần này tuyệt đối không phát sinh xung đột với dân chúng, bằng không sẽ bị lộ."