Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 290:1 Sẽ sớm tìm thấy anh ấy

Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:51:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường đi, bọn họ nhìn thấy dọc theo hai ven đường có rất nhiều nơi hoang tàn, nhà cửa đổ nát, sau cùng thì cư dân địa phương và mọi người đều đã được di dời, vì vậy, bọn họ cũng không thấy cảnh tượng đẫm m.á.u như trên tivi vậy, bỗng một âm thanh la lên làm cho thuộc hạ của Đường Thần hoảng sợ, phản ứng đầu tiên của họ là nhanh chóng bảo vệ Đường Thần.

Nhưng Mạnh Dĩnh Đào vẫn đứng đó và không nhúc nhích. Ngay sau đó, cô ta đã lao ra khỏi lều.

Mê Truyện Dịch

Trưởng ban Tôn nói: "Không sao, không sao cả. Gần như ngày nào cũng vậy, những ngày này luôn những người tình nguyện cần cấp cứu, đều được quân đội đưa tới đây tới đây phẫu thuật kịp thời. Mọi người hay là về trước đi! Tôi sẽ sắp xếp người để đưa mọi người đi?"

“Không cần, sắp xếp đi cứu người trước.” Đường Thần nói xong, trừng mắt nhìn đám người của mình: “Khẩn trương như vậy làm gì? Mệnh của tôi có ngắn vậy sao?

Một số người đã im lặng, "........."

Trong vòng vài phút, một căn lều được dọn sạch, một số lính ngụy trang đã nhấc một người bị thương nặng ra khỏi xe. Mỗi người lính ngụy trang đều dính đầy bùn và vết máu, không thể nhận biết họ trông như thế nào.

Người bị thương được nhấc ra khỏi xe càng không thể nhìn thấy anh ta trông ra sao. Người sĩ quan nãy giờ to tiếng có vẻ mặt hung ác, ngay cả giọng nói của anh ta cũng gần như khàn rồi.

Mặc dù lúc này sắc trời chưa hoàn toàn tối, nhưng khi anh ta vừa mở miệng, hai hàng răng trắng đều tăm tắp, lúc này, vị sĩ quan đỡ một cô gái mặc chiếc áo trắng dài khoác chiếc áo quân đội xuống xe, giọng anh ta nhẹ nhàng hơn hẳn: "Tiểu Nguyệt, có thể không?"

Cô gái tên Tiểu Nguyệt cởi áo khoác quân đội đưa cho sĩ quan, gật đầu nói: "Không vấn đề, trước tiên phải xử lý hiện trường, tôi phải tiến hành khử trùng, sau đó xem thương tích cụ thể rồi sẽ xử lý như thế nào! Nếu không, chân anh ấy sợ là bị phế rồi. "

“Được.” Sĩ quan nói xong, lấy trong túi ra một hộp bánh quy nén, nhét cho cô gái một miếng: “Tăng cường thể lực, ừm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2901-se-som-tim-thay-anh-ay.html.]

Mạnh Dĩnh Đào cuối cùng cũng nhận ra người sĩ quan và nữ bác sĩ kia, cô ta mở to mắt, bước về phía trước: "Triệu Chí Minh, Đỗ Tiểu Nguyệt? Là hai người thật sao......"

Triệu Chí Minh sửng sốt trước người phụ nữ đột nhiên xuất hiện: "What, sao cô lại ở đây? Thật đúng là thần kì~"

Đỗ Tiểu Nguyệt vẫn đang nhai bánh quy, đảo mắt nhìn Mạnh Dĩnh Đào vài giây rồi kêu lên: "Giáo quản Mạnh, sao cô lại ở đây?"

Mạnh Dĩnh Đào hít một hơi thật sâu: “Đừng nói nữa, điều quan trọng là phải nhanh chóng chuẩn bị để cứu người.” Nói xong, cô ta nhìn về phía Triệu Chí Minh: “Tư lệnh Triệu, người bị thương là...”

Triệu Chí Minh dường như hiểu ra điều gì đó và nói: "Một trong những trung đội trưởng của tôi." Sau đó Triệu Chí Minh cố ý đè nặng âm thanh nói: “Anh ấy à? Vẫn không có tin tức....”

Triệu Chí Minh thu hồi giọng điệu và thu hồi vẻ ý cười trêu tức trên mặt, nói với vẻ mặt u ám: "Nhưng vẫn đang tìm kiếm, một giờ trước, tất cả vùng này, ngay cả vùng đất không người đã triển khai toàn diện tìm kiếm tin tức, có thể sẽ có rất nhiều người bệnh cần cứu giúp khẩn cấp.”

Mạnh Dĩnh Đào gật đầu: "Hiểu rồi, hãy để tôi đi theo anh đi! Tôi cũng có thể giúp đỡ vào những thời điểm quan trọng. Tôi giờ đi giúp Tiểu Nguyệt. Đừng quên, tôi từng ở trong đội đặc chủng quốc tế đặc biệt, nên cái gì cũng biết."

Triệu Chí Minh ra lệnh cho thuộc hạ của mình lấy cho Mạnh Dĩnh Đào một chiếc áo khoác trắng và thay cô ta cầm ba lô: "Được rồi, tạm thời gia nhập trại tiểu đoàn số năm của tôi đi!"

Đỗ Tiểu Nguyệt dùng kéo cắt bỏ ống quần dài, cô ấy sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Triệu Chí Minh: “Triệu Chí Minh, anh ta, cả người đều bị lở loét, chỉ sợ chỉ băng bó sẽ không có tác dụng."

Loading...