Bà cụ nghe xong lại bắt đầu khóc lớn, lão tư lệnh nghe được liền híp cặp mắt chim ưng nhìn chằm chằm con trai, căn bản đoán được bà cụ sẽ khóc: "Bối Bối đi công tác ở đâu?"
Cố Vỹ Thành cúi đầu: "Thượng Hải."
Âm thanh bà cụ khóc càng lúc càng lớn, nhắc tới đều là tên của Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn, vẫn không quên ý muốn có cháu đích tôn.
Lão tư lệnh nổi giận, trừng mắt gào lên với bà cụ đang khóc: "Được rồi, Khóc cái gì mà khóc? Trước mắt những người mất tích chính là đại đội đặc chủng tinh nhuệ đó, mười người năm máy bay trực thăng, bà hét cái gì mà hét? Là cháu của một mình bà sao? Càng nói càng không xong với bà."
Cố Vỹ Thành súyt chút nữa đã muốn nói tin tức tốt là An Noãn Noãn mang thai sinh đôi với bà cụ rồi, nói không chừng bởi vì vậy mà an ủi được tâm trạng của bà cụ, bà sẽ không ầm ĩ nữa, bằng không thì khoảng thời gian này không cách nào vượt qua được, con trai không có tin tức gì, trong lòng mỗi người đều rất sốt ruột, nhưng để bà cụ một ngày khóc tám lần thì cũng không thể chịu nổi.
Nhưng một giây sau, Cố Vỹ Thành lại cắn răng, không nói tin tức An Noãn noãn mang thai ra, chủ yếu là sợ nói xong thì trong nhà sẽ loạn hơn.
Đầu tiên cần phải đưa cháu dâu và cháu đích tôn về, nhưng mà cháu dâu lại kiên quyết không muốn trở về, cái này không phải sẽ loạn lên thì còn làm sao?
Được rồi, tạm thời gạt sang một bên đi!
Mấy ngày nay, Từ Phượng Chi và Cố Bối Bối luôn có ý khuyên bảo An Noãn Noãn trở về Hải Thành, ngay cả Khương Vân Phong và Trương Tiểu Hà cũng nói giúp, hai người bọn họ đứng cạnh Từ Phượng Chi và Cố Bối Bối nói bóng nói gió để khuyên An Noãn Noãn trở về.
Mê Truyện Dịch
Nghe thấy chuyện bực bội, nhưng An Noãn Noãn cũng không giận, chỉ cười hì hì nói: "Mẹ, trở về thì có thể, con cảm thấy hay là về trấn Cẩm Tú sinh con đi! Nhà của con có sân rất lớn, phòng trong nhà cũng nhiều, hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau cũng không cần tiền, mất chốt là không có phiền phức gì, mẹ thấy sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2882-moi-chuyen-deu-tuy-thuoc-vao-co.html.]
Lại nói đến bệnh viện ở trấn Cẩm Tú còn không có cách nào so sánh được với bệnh viện cấp cap ở ngoại ô Thượng Hải!
Lỡ như bị kích động một chút cũng không tiện đến bệnh viện ngay, như vậy, vẫn là nên ở nơi này rồi! Tuy phiền một chút, nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là con dâu, là cháu nội!
Một bụng hai đứa nhỏ, quả thật còn đáng ăn mừng hơn cả chuyện nhà họ Cố ký được vài đơn hàng trăm triệu! Vẫn là tùy thuộc vào cô đi!
Trong lòng Từ Phượng Chi cảm thán, đứa nhỏ này, trước đó đoán chừng đã chịu không ít khổ sở! Bây giờ là lúc cần người chăm sóc, lại bị bọn họ đuổi đi, Từ Phượng Chi nhẫn nại còn tức giận huống chi An Noãn noãn, sao cơn tức có thể dễ dàng tiêu tan được.
Haizz! Thân là người từng trải như Từ Phượng Chi hiểu rõ, với tư cách là một người phụ nữ mang thai, điều mong muốn nhất chính là hi vọng có chồng ở bên cạnh, nhưng con bé này chẳng những một mình mang thai hai đứa nhỏ, lại còn cả ngày chờ đợi tin tức của con trai bà, lo lắng cho con trai bà, điều này khiến cho Từ Phượng Chi càng thêm yêu thương cô!
Ngay lúc đó, ở khu xảy ra thiên tai, khắp nơi đều là phế tích, căn nhà sụp đổ, bùn đất lầy lội, đi đứng khó khăn, khắp nơi đều là lều quân dụng tạm thời, những quân nhân đang ngụy trang đã nhìn không ra hình dáng con người nữa, đang dẫn theo dân chúng địa phương và người tình nguyện cứu giúp những người bị thương, quân nhân, chiến sĩ.
Lô hàng vật tư của Đường Thần đến tiếp ứng được nhập vào kho, có thành viên đặc biệt đến tiếp đãi anh ta, dù sao thì anh ta cũng là ông chủ quyên tặng số lượng vật tư nhiều nhất.
Người kia cũng vừa lau bùn đất vừa nói với Đường Thần: "Đường tổng, xin lỗi, bây giờ chỉ có thể ăn chút mì ăn liền thôi..."
"Không có việc gì, ở hoàn cảnh này thì chú ý nhiều như vậy làm gì, mọi người ăn cái gì thì tôi liền ăn cái đó." Nói xong, anh ta hỏi thành viên chuyên quản đồ vật: "Nơi đóng quân kế bên này là quân đoàn của bộ đội nào?"