Từ Phượng Chi cắn răng, lạnh giọng nói: "Cố Vỹ Thành, anh tốt nhất đừng để cho mẹ biết chuyện này, em nói cho anh biết, tại sao Noãn Noãn rời khỏi nhà họ Cố, em nghĩ là trong lòng anh biết rõ, cục diện hôm nay, anh cảm thấy nó sẽ trở về dễ dàng như vậy sao? Thử hỏi anh, Cố Vỹ Thành..."
Từ Phượng Chi cố gắng hoà hoãn tâm trạng kích động, nói tiếp: "Nếu như con gái anh bị nhà chồng đối xử như vậy, vậy thì xin hỏi anh và em còn có ba mẹ, có thể cứ như vậy sao? Con bé kia hôm nay không còn một người thân nào, nhưng mà nó..."
"Nó làm sao vậy? Noãn Noãn đã nói gì với em sao?" Cố Vỹ Thành không hiểu rõ mà căng thẳng.
Từ Phượng Chi hừ lạnh một tiếng: "Cố Vỹ Thành, anh căng thẳng cái gì?"
Cố Vĩ Thành lại xoa trán: "Anh có gì mà căng thẳng, anh làm mọi thứ đều là vì Bắc Thần, cũng là vì Noãn Noãn, anh xứng đáng với lương tâm của mình, em muốn tin hay không thì tùy, bây giờ nói đi, tình huống bên kia như thế nào?"
Từ Phượng Chi nói: "Tình huống còn có thể thế nào, Noãn Noãn đã mang thai hơn bốn tháng rồi, thai sinh đôi, bây giờ so với lúc người ta mang thai một con sáu tháng không khác lắm, nhưng con bé vô cùng cương quyết, trước mắt không muốn về Hải Thành. Ở đây đã đóng một năm tiền thuê nhà, bệnh viện, bảo mẫu cũng tìm cả rồi, Bắc Thần cũng sắp xếp người ở bên cạnh, nhưng như vậy sao được? Con dâu nhà họ Cố to bụng mà lưu lạc ở bên ngoài, tinh thần sa sút sinh con ở nhà thuê à?”
Cố Vỹ Thành biết rõ lần này ông và ông cụ đã làm quá đáng, chắc hẳn con bé kia cũng rất thất vọng, nhưng bây giờ đã đủ loạn rồi!
Mê Truyện Dịch
Vì không muốn làm phiền đến ông cụ và bà cụ, Cố Vỹ Thành đành phải nói với Từ Phượng Chi: "Vậy mọi chuyện đều tùy thuộc vào con bé, nếu đã không muốn trở về thì em hãy nghĩ cách mua lại căn nhà kia đi, không đủ tiền thì anh gửi cho em, tóm lại, chăm sóc tốt cho đứa nhỏ bình an vô sự là tốt rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2881-moi-chuyen-deu-tuy-thuoc-vao-co.html.]
Từ Phượng Chi nói: "Em và Bối Bối đều sẽ ở lại đây, chắc hẳn sẽ ở vài ngày, anh tìm cách an ủi mẹ đừng ầm ĩ, đừng nghi ngờ, anh tùy tiện nói dối một chút, dỗ mẹ là được rồi, thật sự là đủ rắc rối rồi."
Cố Vỹ Thành đã nghe thấy hai ông bà lại khai chiến, liền nói với Từ Phượng Chi: "Trước cứ như vậy đi, ba mẹ lại khai chiến rồi, anh đi xem xem có chuyện gì. Em coi rồi sắp xếp cho tốt đi, thuê nhiều người giúp việc, ngày mai Bối Bối phải trở về đi làm, đừng ở lại đó quấy rối."
Từ Phượng Chi đè thấp giọng: "Biết rồi, em hỏi anh, hôm nay trở về ba có phản ứng gì? Rốt cuộc là có tin tức của Bắc Thần không?"
Cố Vỹ Thành nhắm mắt: "Vẫn chưa có."
Từ Phượng Chi xém chút nữa là lớn tiếng hét lên, nhưng nghĩ lại, nơi này không phải là Hải Thành, không phải biệt thự, cũng không phải đại viện quân khu của phủ đệ tư lệnh, không thể lớn tiếng ồn ào, An Noãn Noãn tuyệt đối không thể chịu một chút kích thích nào, chỉ mới gần năm tháng thôi mà cái bụng kia đã lớn như vậy, nhất định không thể để xảy ra tai nạn gì.
Từ Phượng Chi cố gắng áp chế lửa giận xuống đáy lòng, nhưng nước mắt trên khoé mắt vẫn không khỏi chảy xuống, bà đưa tay lau nước mắt, rất lâu sau mới nói với người ở đầu dây bên kia: "Được rồi, em đã biết rồi, rảnh sẽ gọi anh! Trước tiên anh cứ đi an ủi mẹ đi, đừng để mẹ ầm ĩ nữa, lại để cho những người khác trong đại viện chê cười."
Cố Vỹ Thành tắt điện thoại ổn định lại tâm trạng, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài, bà cụ nghi ngờ dò xét hỏi con trai: "Phượng Chi khi nào thì mới trở về? Đi đến đâu mà trễ như vậy cũng không gọi điện thoại, thật là, à đúng rồi, Bối Bối đâu? Tại sao hai ngày nay không thấy Bối Bối?"
Cố Vỹ Thành đành phải nói: "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm đi! Đừng có quan tâm bọn họ, Bối Bối đi công tác rồi, còn Phượng Chi... lo cho Bối Bối, mấy ngày gần đây không an toàn, cho nên hồi chiều cô ấy trực tiếp đi theo Bối Bối rồi."