Cố Bối Bối hận không thể ôm chị dâu, cháu trai và cháu gái của mình vào lòng ngực, một tay đỡ An Noãn Noãn một tay thì mở cửa xe: "Chị dâu và mẹ ngồi phía sau đi, con ngồi ở ghế lái phụ."
Từ Phượng Chi cũng kích động không biết nói cái gì cho phải, căng thẳng đến ngay cả ngồi rồi vẫn vịn tay An Noãn Noãn, nói với Khương Vân Phong ở phía trước: "Tiểu Khương, lái xe chậm một chút, cẩn thận một chút, nhất định phải tuyệt đối an toàn."
Trong lòng Khương Vân Phong cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt vẫn vô cùng cung kính nói: "Vâng thưa phu nhân!"
An Noãn Noãn an ủi mẹ chồng đại nhân, nắm bàn tay vì căng thẳng mà có chút run run của Từ Phượng Chi: "Không có chuyện gì đâu mẹ, bây giờ cũng rất tốt, không có nghiêm trọng đến như vậy, mẹ cứ thả lỏng đi."
Trên đường đi, nhờ có Cố Bối Bối có thể tìm lời để nói, nếu không thật sự sẽ rất ngượng nghịu, hai người Từ Phượng Chi và An Noãn Noãn bây giờ vô cùng bất an, đều cùng lo lắng cho một người, nhưng họ lại không biết phải nói về chuyện đó như thế nào.
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn có mấy câu đã lên đến miệng nhưng bị cô cắn lưỡi nuốt trở về, hôm nay cô đã là người đang mang thai, bây giờ lại đang đi xe vào buổi tối, vẫn là không nên nói với mọi người những chuyện không vui, cũng đều đã đến cả rồi, cứ về nhà rồi từ từ nói!
An Noãn Noãn gọi điện thoại cho dì Dương, dặn dò: "Dì ơi, nấu vài món thanh đạm giúp con, với cả cháo nấm tuyết nữa!" Nói xong, cô che điện thoại hỏi Từ Phượng Chi và Cố Bối Bối: "Mẹ, Bối Bối, hai người có thích ăn phở không? Dì trong nhà làm phở rất ngon."
Cố Bối Bối cử động hai cánh tay nói: "Ăn, em muốn ăn hai chén, hơn nữa em còn muốn ăn vị cay cay một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2871-vay-con-khong-don-bon-no-tro-ve.html.]
"Ngày mai rồi ăn! Không phải dì đã làm vài món với cháo nấm tuyết rồi sao! Buổi tối thì ăn thanh đạm một chút vẫn tốt hơn, phụ nữ mang thai không nên ăn uống quá cay!" Chỉ trong vài phút, Từ Phượng Chi đã biến thành mẹ chồng hầu hạ con dâu mang thai, Từ Phượng Chi đối với chế độ ăn uống rất chú ý, lấy thanh đạm làm chủ, An Noãn Noãn đang mang thai, còn có thể cho cô ăn đồ cay nóng mới là lạ.
Cố Bối Bối quay đầu nhìn hai người phía sau, làm mặt quỷ với Từ Phượng Chi: "Dù thế nào thì sáng sớm ngày mai con cũng phải ăn được một chén cay, hừ hừ."
Trong tiểu khu "Hỷ Lâm Môn", trong nhà nhỏ của An Noãn Noãn xem như vui vẻ hoà thuận, nhưng trong đại viện quân khu nhà họ Cố ở Hải Thành, giờ phút này triệt để loạn.
Hai người lão thái thái và lão gia tử nhà họ Cố đã nhiều năm không động tay, dù sao thì đã ở tuổi này rồi, không nên hở một tý liền động tay động chân! Nhưng mà hôm nay lão thái thái thật sự là đứng ngồi không yên, nói chuyện với ông cụ, sau lại cãi lộn, bây giờ đã diễn biến thành đập phá lung tung, đám người vệ sĩ và giúp việc sợ đến mức ai nấy cũng đều dựa vào một góc tường cầu khẩn, cầu bình an.
Lão gia tử hùng hổ được vài câu rồi liền nhẹ nhàng nói: "Hét cái gì, trong đại viện này cũng không phải chỉ có một mình Bắc Thần đến khu xảy ra thiên tai, phàm là những người đang tại chức hoặc là sắp xuất ngũ thì cơ bản đều đi tuyến đầu, bà nói xem bà đã là lão đồng chí rồi, tính giác ngộ sao càng lúc càng thấp vậy? Hả? Khóc sướt mướt như vậy thì còn ra cái thể thống gì, được rồi. Người đâu, mau đến dọn đống đồ bị vỡ đi."
Hai ông bà đập phá một lúc liền kết thúc, bà cụ ôm bản thân không thèm để ý cái lão già c.h.ế.t tiệt kia, Cố Vỹ Thành cũng mới trở về, vừa vào cửa đã thấy bầu không khí không đúng: "Ba mẹ, con về rồi, ủa? Phượng Chi đâu?
"Không biết, đi ra ngoài từ trưa không có trở về, cũng không gọi điện thoại báo về nhà, làm cả một bàn đồ ăn, chỉ có ba và mẹ con ăn thôi..." Bà cụ vừa thấy con trai, tinh thần phấn chấn hơn, rốt cuộc cũng có người làm chỗ dựa cho bà, sau đó lại bắt đầu đáng thương lau nước mắt.