Lúc Khương Vân Phong và Trương Tiểu Hà đi vào, dì Dương tinh thần không yên một mình đi qua đi lại trong phòng khách.
"Xảy ra chuyện gì?" Khương Vân Phong bây giờ đã bị hù cho vô cùng căng thẳng, theo lời của vợ anh ta nói thì chính là: "Chồng của tôi tận tâm hơn cả cận vệ bên cạnh tổng thống." Xác thực cũng là như thế, khi Khương Vân Phong ở cạnh Trương Tiểu Hà, thì vào buổi tối chỉ gió thổi cỏ lay một chút là anh đã liền căng thẳng không chịu nổi, buổi tối đều luôn thức dậy kiểm tra khắp nơi, tùy lúc còn gọi điện thoại cho dì Dương hỏi thăm tình huống của An Noãn Noãn ở trong nhà.
Dì Dương chỉ vào cửa phòng ngủ nói: "Không biết sao mà tôi cứ nghe Thần Thần vẫn luôn nói chuyện ở trong đó, tôi đã vào gõ cửa rồi, phát hiện chỉ có một mình cô ấy!" Nói xong, dì Dương đè thấp giọng nói với Khương Vân Phong và Trương Tiểu Hà: "Hai người có cảm thấy Thần Thần là lạ chỗ nào hay không?" Bà vốn là quản gia kiến thức rộng rãi, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa gặp qua phụ nữ mang thai như An Noãn Noãn.
Mê Truyện Dịch
Khương Vân Phong cũng vô cùng mù mịt: "Có lẽ là không có chuyện gì đâu, chắc là không có được tin tức của Cố soái, cho nên cô ấy mới như vậy."
Dì Dương đã biết rõ An Noãn Noãn có chồng làm quân nhân, nhưng nhìn cuộc sống hàng ngày của bọn họ thì thế nào cũng không giống như gia đình làm lính bình thường, nhưng dì Dương chỉ là người giúp việc, biết bản thân không thể lắm miệng, nhưng hôm nay vẫn không nhịn được mà hỏi Khương Vân Phong một câu: "Khương tiên sinh, tại sao tôi lại nghe thấy cậu xưng hô với chồng của Thần Thần là Cố soái vậy? Chẳng lẽ chồng của Thần Thần chức lớn lắm sao?"
Khương Vân Phong cũng không biết trả lời vấn đề này của dì Dương như thế nào, nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Chức thì tính là lớn, mấu chốt là công việc vô cùng quan trọng, tôi chỉ có thể nói như vậy với dì."
Nói xong, Khương Vân Phong nhìn cửa phòng ngủ của An Noãn Noãn: "Dì Dương, đi gõ cửa phòng cô ấy, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy."
An Noãn Noãn nghe Khương Vân Phong nói Cố Bối Bối muốn đến Thượng Hải, hơn nữa người cũng đã lên máy bay rồi.
"Cái gì..." An Noãn Noãn cao giọng: "Làm sao mà em ấy biết được? Anh liên hệ với bọn họ sao?" Cô cũng biết rõ Khương Vân Phong đã đổi số mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2852-binh-den-tuong-chan.html.]
Khương Vân Phong cố gắng giải thích: "Không không không, cô và lão đại mới là lãnh đạo của tôi, tôi cũng không biết tại sao đại tiểu thư lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, cũng không hỏi gì cả, chỉ trực tiếp nói cho tôi biết 2 giờ sau đến sân bay đón cô ấy, sau đó liền cúp rồi." Nói xong, Khương Vân Phong mở điện thoại ra: "Cô xem, đây là chuyến bay của đại tiểu thư."
Trương Tiểu Hà cũng nhanh chóng nói: "Đúng vậy, Thần Thần, đại tiểu thư còn nói với Vân Phong là đừng nói cho cô biết, sau khi chúng tôi thương lượng thì thấy vẫn nên nói cho cô biết thì mới thoả đáng."
An Noãn Noãn xoa bụng: "Bối Bối đến cùng với ai?"
Khương Vân Phong cũng không phải bà tám, quan trọng là Cố Bối Bối căn bản không cho anh ta cơ hội nói chuyện liền cúp điện thoại, gọi lại thì đã tắt máy rồi!
An Noãn Noãn dịu đi đôi chút, hạ quyết tâm nói: "Được rồi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, tới thì tới đi! Tôi với anh cùng ra sân bay đón đại tiểu thư nhà họ Cố."
"Như vậy không được đâu." Khương Vân Phong vội vàng ngăn lại.
An Noãn Noãn hơi nhíu mày: "Có cái gì mà không được? Thượng Hải cũng không có động đất, anh lái xe cũng không thành vấn đề, sợ cái gì mà sợ?"
Ở sân bay vào ban đêm vẫn đông đúc như cũ, An Noãn Noãn mặc đầm dài kẻ sọc màu sáng dành cho phụ nữ mang thai, loại dài qua đầu gối, giầy vải bệt, tóc ngắn ngang vai được buộc cao, bụng thì to như trống đứng ở lối ra vào, vô cùng bắt mắt.