Cẩm Phong thấy dì Dương cảnh giác nhìn bọn họ, hơn nữa thái độ còn không tốt, liền kéo Sở Kiều Kiều đang trốn sang một bên, đẩy ra phía trước: "Đây là Sở Kiều Kiều em gái của Sở Mộng Thần, làm phiền bà hãy gọi cô ấy ra đây."
An Noãn Noãn nghe đến đây, theo bản năng đưa tay lên vén tóc, vội vàng đi về phía cửa: "Dì Dương..."
“Sao mà giờ mới ra?” Cẩm Phong đã nhìn thấy An Noãn Noãn thông qua khe cửa.
Dì Dương suy cho cùng là một quản gia có kinh nghiệm, tay bà vẫn giữ cửa, nhìn An Noãn Noãn: "Thần Thần, cháu có chắc là quen biết bọn họ không?"
"Cháu quen, cháu quen dì ơi, là em gái và em rể của cháu..." An Noãn Noãn vui mừng đến mức hoàn toàn quên mất ân oán đã từng có với Sở Kiều Kiều, thật ra lúc này cô vẫn chưa nhìn thấy Sở Kiều Kiều, vì Sở Kiều Kiều và Cẩm Phong cứ nhập nhằng muốn lui lại quay về, mà cô lại gọi đây là em gái và em rể để họ không thể nào trốn thoát được.
Dì Dương lúc này mới mở toang cửa, cười nói: "Xin lỗi hai người, mau mau vào đi~"
Nhưng Sở Kiều Kiều khó xử không vào cửa, dì Dương có chút hoang mang.
An Noãn Noãn nắm lấy cánh tay dì Dương, đánh mắt ra hiệu với bà: "Dì à, dì mau đi rửa một ít hoa quả cho họ đi!"
Dì Dương nghi ngờ liếc nhìn người bên ngoài cửa, sau đó nhìn về phía An Noãn Noãn: "Không sao chứ?"
“Không sao, dì đi rửa một ít hoa quả, vắt hai ly nước trái cây, một ly nước chanh và một ly nước ép dưa hấu, dì mau đi đi!” An Noãn Noãn cười nói với dì Dương.
Đến cửa, An Noãn Noãn cong môi nhìn Cẩm Phong: "Hai người sao lại đến đây?"
Cẩm Phong nhướn mày: “Làm sao, không hoan nghênh à?” Lời nói rơi xuống, đôi mắt kia liếc nhìn cái bụng đang nhô lên của An Noãn Noãn: “Thật là hai người?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2801-chi-em-gap-nhau-ma-nhu-khong-quen-biet.html.]
Ý cười của An Noãn Noãn càng ngày càng đậm, cô sờ sờ bụng mình: “Cái này có thể là giả sao?” Nói xong liền nhìn qua Sở Kiều Kiều đang quay mặt nhìn chỗ khác, sau đó lại nhìn Cẩm Phong, hai người trao đổi ánh mắt với nhau.
An Noãn Noãn cười nói với Sở Kiều Kiều: "Sở Kiều Kiều, đến cũng đến rồi, khó tính như vậy làm gì, hôm nay ngoài trời nắng nóng, mau vào nhà đi!”
Sở Kiều Kiều vẫn lúng túng quay đầu không nhìn An Noãn Noãn, nói với không khí: "Là Cẩm Phong ép tôi tới đây ~"
Cẩm Phong buồn cười xoa xoa chóp mũi, đưa cho An Noãn Noãn một ánh mắt, An Noãn Noãn cũng cười cười nói: "Chị biết rồi, vậy cho dù em đến bằng cách nào không quan trọng, quan trọng là đã đến cửa rồi sao còn không vào nhà chứ!"
Hai người một người đẩy một người kéo, liền đem Sở Kiều Kiều đang lúng túng kéo vào trong nhà.
Sở Kiều Kiều vẫn luôn cầm ly nước chanh mà không nói chuyện, đều là Cẩm Phong và An Noãn Noãn đang nói chuyện, tất nhiên Cẩm Phong không biết Cố Bắc Thần đã từng đến đây, vì vậy cũng là lo lắng sau cuộc động đất An Noãn Noãn bên này có vấn đề gì, hai người mới đặc biệt đến đây, thành thật mà nói thì, đến thăm An Noãn Noãn và đứa bé là ý của Sở Kiều Kiều, chỉ là từ đầu đến cuối cô ấy không chịu nói ra!
Cẩm Phong cũng không có vạch trần tấm lòng của cô, cứ như vậy dựa theo ý nghĩ của cô đưa cô đến Thượng Hải, nhưng lúc này Sở Kiều Kiều rõ ràng không thể ngừng nhìn trộm vào bụng An Noãn Noãn, nhưng trên mặt thì lại giả bộ hờ hững, không nói chuyện với An Noãn Noãn.
Khi Khương Vân Phong trở lại bị người trong phòng khách làm cho kinh ngạc, đương nhiên là sau khi anh gõ cửa bước vào trong tay đang xách hải sản và rau củ tươi sống, Cẩm Phong và Sở Kiều Kiều cũng kinh ngạc.
An Noãn Noãn lúc này mới vội vàng nói: "Không cần giới thiệu nữa chứ! Mọi ngươi hẳn là đã từng gặp qua rồi đúng không?"
Khương Vân Phong vội vàng nhét mấy thứ trong tay cho dì Dương, dơ tay ra trước mặt Cẩm Phong: “Phong thiếu!” Sau đó nhìn Sở Kiều Kiều: “Kiều tiểu thư!”
Sau khi hai người bắt tay, Khương Vẫn Phong vẫn tự giới thiệu mình: "Khương Vân Phong."
Mê Truyện Dịch