Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhạc Nhất Hàm trừng mắt nhìn Vương Thâm bế con: “Làm gì say đâu? Em chỉ lo lắng Noãn Noãn một mình nghĩ không thông rồi buồn bã thôi. Vừa mới kết hôn thì đã chia xa rồi, lại còn một mình mang thai, không có lấy một người bạn. Em đương nhiên phải nói chuyện nhiều với cô ấy rồi.”
Đột nhiên, Nhạc Nhất Hàm hỏi An Noãn Noãn: “À, đúng rồi. Nhà của Cố thiếu không phải là ở Hải Thành sao? Sao em lại ở chỗ này? Đều bận nói chuyện cũ lại đột nhiên xảy ra chuyện động đất này, quên mất không hỏi em chuyện này.”
Thật ra, sáng sớm hôm nay Cố Bắc Thần và Vương Thâm gọi điện cho nhau, cũng là muốn để vợ anh ta không có việc gì thì đi qua chỗ An Noãn Noãn nhiều chút. Anh cũng không nói kỹ càng chuyện vì sao bọn họ lại sống ở Thượng Hải. Phương thức giao tiếp và phương hướng qua lại của đàn ông và phụ nữ không giống nhau.
An Noãn Noãn nghĩ ngợi, giả bộ ngượng ngùng nói: “Ừm. Em cũng không biết nên nói thế nào mới phù hợp nữa...”
Chốc lát Nhạc Nhất Hàm hiểu ra đôi chút. Cô ta mau chóng xua tay nói: “Không thể nói thì không nói nữa. Xem cái miệng nhiều chuyện của chị này. Cứ xem như chị dâu chưa hỏi đi. Ha ha.”
An Noãn Noãn lắc đầu: “Thật ra cũng không phải là không thể nói được. Nói như vậy đi! Chuyện giữa em và Cố Bắc Thần, người nhà của anh ấy không đồng ý. Sau đó bọn em âm thầm đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn. Lãnh đạo của anh ấy cũng đồng ý rồi. Về sau, sau khi phát hiện ra em có thai rồi, vì để không bị người nhà anh ấy... quấy rầy. Em cũng không biết nói vậy có phù hợp hay không. Dù sao thì chính là như vậy. Em sống ở đây. Chủ yếu là chỗ này cách xa Hải Thành. Bọn họ không nhìn thấy em, em cũng không phiền lòng. Ha ha.”
An Noãn Noãn cảm thấy cô cũng rất có thể biên chuyện. Nhưng ngoài việc nói như vậy, cô cũng không biết nói như thế nào nữa. Không lẽ cô lại nói với Nhạc Nhất Hàm và Vương Thâm rằng cô bị lão gia tử và Cố Vỹ Thành của nhà họ Cố đuổi ra khỏi cửa. Mà Cố Bắc Thần cũng là tới hôm qua mới tìm thấy cô. Hay là bỏ đi. Có lúc lời nói dối thiện ý không phải là chuyện xấu.
Nhạc Nhất Hàm đồng tình nhìn An Noãn Noãn an ủi: “Ai, xem ra mỗi nhà đều có cái khó khăn riêng. Con dâu nhà giàu quả nhiên là không dễ làm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2782-mot-lan-nua-tin-tuong-tren-doi-co-tinh-yeu-chan-chinh.html.]
“Không phải mỗi nhà đều có một quyển kinh khó niệm sao? Mà nhà họ Cố là kiểu nhà giàu như thế nào. Em dường như còn chưa được hưởng qua cái gì mà đối đãi của thiếu nãi nãi thì đã bị...” Cô cảm thấy không thể nói ra mấy chữ bị đuổi khỏi ra cửa được. Dù sao thì phụ nữ đều rất nhiều chuyện. Vẫn là không nói thì tốt hơn.
Sau khi dì Dương đến trung tâm thương mại cùng bọn họ dọn đồ về nhà thì Khương Vân Phong liền liên lạc với An Noãn Noãn nói rằng nhà bọn họ ở khách sạn của vùng phụ cận ở một đêm trước, hỏi địa chỉ cụ thể của An Noãn Noãn. Anh ta qua trước xem có cái gì phải làm không.
Khương Vân Phong quả nhiên là quân nhân do Cố Bắc Thần đưa tới, tốc độ nhanh đến kinh người. Sau mấy tiếng thì anh ta đã lấy được căn nhà sát vách với nhà của An Noãn Noãn rồi. Anh ta lại gọi thêm mấy nhân viên bốc vác ngày đêm dọn dẹp.
An Noãn Noãn hơi lo lắng hỏi Khương Vân Phong: “Anh Khương, chúng ta gióng trống khua chiêng như vậy không tốt lắm đâu.”
“Không sao. Chúng ta như này chỉ là thuê phòng bình thường thôi. Làm gì có gióng trống khua chiêng chứ! Lão đại của chúng ta ở tiền tuyến chỉ huy thiên quân vạn mã. Dù thế nào thì cũng phải bảo vệ vợ con của anh an toàn. Ngày mai, tôi sẽ đón chị dâu và con qua đây. Thế này thì cô sẽ không còn ở một mình buồn chán nữa.”
An Noãn Noãn vừa bước vào phòng thì nghe thấy tiếng điện thoại reo lên. Vậy mà là cuộc gọi của Văn Tinh Tinh. Cô nghe máy thì nghe thấy Văn Tinh Tinh nói Mạc Thành Phi và Cố Bắc Thần bọn họ đã ngày đêm đi về Tây Nam rồi. Cô ấy hỏi cô rốt cuộc có muốn nói với Cố Bắc Thần tin tức cô có thai hay không.
Thấy An Noãn Noãn không nói chuyện, Văn Tinh Tinh sốt ruột phát khóc: “Noãn Noãn, cậu nói với anh ấy có lẽ anh ấy sẽ càng có hy vọng hơn...”
“Không cần đâu. Anh ấy đã qua đây rồi. Buổi chiều anh ấy mới từ chỗ mình rời đi.”
Mê Truyện Dịch