Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Chính Nam là đại đội trưởng đội đặc chủng già dặn kinh nghiệm. Bình thường không có chuyện cực kỳ khẩn cấp thì Lục Chính Nam căn bản không cần tự mình lái máy bay. Mấy người dưới trướng đều là tinh binh mạnh mẽ, đâu có cần lão tổ tông của bọn họ phải lái máy bay. Nhưng ngày hôm nay thì không được. Cố Bắc Thần của căn cứ đặc chủng núi Bắc Nam ở Hải Thành mở miệng với anh ta mượn máy bay còn muốn mượn cả người nữa. Vậy thì anh ta buộc phải tự mình đưa anh về mới yên tâm được.
Vị trí của tầng này không thích hợp để trực tiếp đáp máy bay xuống. Điều này, Cố Bắc Thần và Vương Thâm đã khảo sát qua rồi.
Cố Bắc Thần dùng điện thoại công việc liên lạc với người ở trên máy bay, dùng tai nghe Bluetooth chuyên dụng của bọn họ để trao đổi giữa mặt đất và trên không. Nếu không âm thanh quạt quay lớn như vậy căn bản là không nghe được cái gì hết.
Cố Bắc Thần cúi đầu hôn lên khoé môi An Noãn Noãn khi cô còn đang ngây người. Anh để cô lại cho Nhạc Nhất Hàm rồi liền xoay người chạy về chỗ cái máy bay. Con ngươi của anh nhìn cái thang dây đang chầm chậm thả xuống, nói vào trong tai nghe Bluetooth: “Chậm hơn, vòng một góc mười lăm độ, thả chậm, tiếp tục xoay, đúng, tốt...”
Chỉ nghe thấy “vèo” một cái, một bóng người vươn mình nhảy lên. Cái thang dây quay vòng tại chỗ. An Noãn Noãn và Nhạc Nhất Hàm đứng nhìn đều nắm chặt lấy tay nhau. Đặc biệt là lòng bàn tay của An Noãn Noãn đã thấm mồ hôi. Cả trán và sống mũi của cô cũng thấm đầy mồ hôi.
Lúc này, trên tầng thượng gió thổi vù vù. Mà Cố Bắc Thần đang leo thang lên máy bay trực thăng bên tai chỉ toàn là tiếng gió thổi và tạp âm của cánh quạt.
Mãi tới khi Cố Bắc Thần vào được khoang máy bay, lúc quay đầu lại, cửa khoang đã bị người phụ lái Lục Chính Nam đóng lại rồi. Máy bay lượn một vòng rồi trực tiếp bay đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2781-mot-lan-nua-tin-tuong-tren-doi-co-tinh-yeu-chan-chinh.html.]
Máy bay dần dần bay xa cho đến khi không còn nhìn thấy nữa. An Noãn Noãn vẫn còn giữ nguyên trạng thái ngẩng đầu nhìn bầu trời thì bị Nhạc Nhất Hàm nhẹ nhàng nắm lấy tay: “Noãn Noãn, chỗ này gió lớn. Chúng ta xuống dưới đi.”
Mê Truyện Dịch
Nhạc Nhất Hàm an ủi An Noãn Noãn: “Noãn Noãn, những người phụ nữ làm vợ quân nhân như chúng ta sẽ phải chịu đựng hơn những người phụ nữ khác rất nhiều. Một mình gánh vác việc nhà, một mình thai nghén, một mình sinh con, thậm chí con cái và cha mẹ già bị bệnh em cũng phải một mình gánh vác hết. Thời gian của bọn họ không thuộc về bản thân bọn họ...”
An Noãn Noãn gật đầu: “Vâng. Em không sao. So với chị, có lẽ em mới chỉ vừa bắt đầu thôi.”
Nhạc Nhất Hàm cười rồi gật đầu: “Em có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Tốt xấu gì Cố thiếu cũng là đại thiếu gia của gia đình giàu có. Dù thế nào anh ấy cũng sẽ không để em thiệt thòi đâu. Mà sự vất vả mà chị và Vương Thâm từng chịu một người bình thường không cách nào hiểu nổi được. Chị thấy nó đã ngắt ngoéo tới mức có thể viết được một cuốn tiểu thuyết dài tập rồi. Ha ha.”
An Noãn Noãn nắm tay của Nhạc Nhất Hàm: “Em thật sự rất ngưỡng mộ mười ba năm yêu xa của chị và anh Vương. Thật sự rất bội phục hai người.” Dứt lời, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Làm gì còn có bóng dáng của máy bay nữa. Đến cả âm thanh ầm ầm cũng không còn nữa: “Em lại một lần nữa tin tưởng ở trên đời này thật sự có tình yêu, là có tình yêu chân thật. Nếu không vì sao chị và anh Vương lại nung nấu suốt mười ba năm, đúng không?”
“Đúng vậy. Chị cũng cho là như vậy. Đã từng có lúc ở một mình không thể tiếp tục kiên trì được nữa, chị lại nghĩ Nhạc Nhất Hàm, cô hà tất phải vậy, không lẽ ngoài Vương Thâm ra thì cô không gả đi được sao. Đáp án là có thể gả đi hoặc gả tới nơi càng tốt hơn. Nhưng chị không muốn. Chị không buông nổi anh ấy ở nơi xa xôi đó.”
Hai người phụ nữ đều khóc lóc than thở rồi lại cười. Vương Thâm chọc chọc Nhạc Nhất Hàm: “Nhạc Nhất Hàm, em uống say rồi.” Vừa rồi Nhạc Nhất Hàm quả thực có uống rượu. Nhưng cô ấy chưa đến nỗi uống một ly thì thành ra như vậy.