Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/yXmolnt9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Bắc Thần tiếp tục chơi với đứa bé đáng yêu trong lòng: “Tìm một người đặt cho. Sau này anh cần đặt chỗ ở đây thì trực tiếp tìm tổng giám đốc của họ là được. Cứ báo tên của anh và tôi là được.”
Vương Thâm gật đầu: “Vậy được.”
An Noãn Noãn mỉm cười nhìn qua chồng mình, đưa tay ra muốn bế lấy đứa bé. Suốt dọc đường cô đều muốn bế nhưng mà mọi người đều lo đứa bé đạp vào hai đứa con trong bụng cô cho nên chỉ cho cô chơi với tay của đứa bé, không được bế.
Cố Bắc Thần xoa xoa đầu của An Noãn Noãn: “Chơi với tay của đứa nhóc này là được rồi. Thật sự không thể bế được. Thằng nhóc thối này rất nặng nha. Em xem xem nó còn nhảy phấn khích như vậy nữa. Làm sao dám cho em bế được?”
Cố Bắc Thần nói rồi hôn lên mặt của đứa bé rồi dùng giọng điệu của một quân nhân nói với đứa bé trong lòng: “Đồng chí Vương Nhạc Sâm, nhìn kĩ nha. Đây chính là mẹ vợ đại nhân tương lai của cháu đó.”
Tiểu gia hoả nhìn An Noãn Noãn cười ha ha, múa nắm tay nhỏ bé, bô bô nói ngôn ngữ chỉ có mình cậu bé mới hiểu được.
An Noãn Noãn vỗ Cố Bắc Thần một cái: “Này, anh làm gì thế? Lớn tiếng như vậy doạ sợ cậu bé rồi.”
Vương Nhất Hàm cười: “Không sao đâu. Không doạ nổi nó đâu. Từ lúc nó được sinh ra thì Vương Thâm đã xem nó như quân nhân mà huấn luyện rồi. Nó cũng quen rồi.”
“Vậy sao? Vậy thì tiểu gia hoả này trong tương lai chắc chắn rất lợi hại rồi.”
Nhạc Nhất Hàm lắc đầu, thở dài nói: “Lợi hại cái gì chứ? Chị không muốn nó lớn lên rồi lại giống như Vương Thâm làm một quân nhân. Cứ để con trai chị làm những gì nó thích là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2762-chap-hanh-nhiem-vu-khan-cap.html.]
Một năm ở bên nhau thì ít, xa nhau thì nhiều. Có người phụ nữ nào lại chịu nổi chứ? Cho nên Nhạc Nhất Hàm ít nhiều gì cũng có oán trách. Nhưng khi cô ấy thấy ánh mắt hối lỗi đó của Vương Thâm thì lại cười rồi nói: “Em cũng chỉ là thuận miệng mà nói thôi. Cũng đâu có thật sự chê bai anh đâu. Chồng yêu.” Nhạc Nhất Hàm ôm lấy cánh tay của Vương Thâm làm nũng nói.
Vương Thâm cũng không tức giận, anh ta ôm lấy vai của Nhạc Nhất Hàm nhưng lại nói với An Noãn Noãn: “Chị dâu của em nói đúng đó. Chẳng qua cô ấy cũng chỉ là thuận miệng nói thôi. Tóm lại vẫn vô cùng ủng hộ anh. Nếu không cô ấy sẽ không yêu xa với anh mười ba năm rồi mới đi đến bên nhau.”
Mê Truyện Dịch
“Mười ba năm?” An Noãn Noãn quả thực bị con số này làm cho chấn động.
Nhạc Nhất Hàm gật đầu: “Phải. Suốt 13 năm liền. Bọn chị quen nhau từ năm lớp mười. Anh ấy đã đi lính rồi. Từ lúc chị học cấp ba lên đại học rồi lại tốt nghiệp đi làm. Vì để có thể ở cạnh anh ấy mà chị trốn khỏi việc bị ép kết hôn trong nhà. Bắc, Thượng, Quảng, mỗi một thành phố, chị đều phiêu bạt rất nhiều năm rồi.”
Cố Bắc Thần nâng ly lên: “Nào, vì mười ba năm yêu xa của hai người cuối cùng cũng thành người nhà, vì kết cục tốt đẹp của hai nhà chúng ta, cạn ly.”
Lúc bốn cái cốc trong suốt va vào nhau “đinh đang”, điện thoại công việc của Cố Bắc Thần vang lên mấy tiếng. Anh hơi nhíu mày nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi mà uống cạn hết đồ uống trong ly.
Đặt cốc xuống bàn, anh đưa đứa bé trong lòng qua cho Vương Thâm: “Tôi đi nghe điện thoại.” Cố Bắc Thần nói rồi lấy cái điện thoại không phải điện thoại riêng thường sử dụng ra từ trong túi. Trong lòng An Noãn Noãn hồi hộp.
Cố Bắc Thần nghe điện thoại, giọng điệu giống một quân nhân: “Thủ trưởng.” Nói rồi anh liền đi về hướng nhà vệ sinh.
Đợi Cố Bắc Thần quay lại thì sắc mặt đã rất tức giận rồi. Lúc anh nhìn về phía An Noãn Noãn thì đã biến thành áy náy: “Noãn Noãn, anh có nhiệm vụ khẩn cấp. Chậm nhất trong vòng nửa tiếng anh phải rời khỏi đây. Người được sắp xếp đã tới Thượng Hải rồi. Bọn họ sẽ lập tức liên lạc với em. Em có quen họ. Là Khương Vân Phong và vợ của anh ta.”