“Được rồi! Nhớ rõ rồi thưa Cố soái, hiện tại ngài đã có thể lên giường nằm được chưa?”
“Sớm như vậy ngủ sao được, hử? Buổi chiều ngủ nhiều quá rồi, được rồi, ngồi yên, để chồng em lau tóc cho em.” Nói xong, Cố Bắc Thần đã đem khăn bông bao trọn những lọn tóc dài của An Noãn Noãn, nhẹ nhàng lau.
Người nào đó lau tóc có cần thiết phải bao vây người ta như vậy không? Người ta đều nói nhiều như vậy mà vẫn không hiểu!
Cô gái mang trong bụng hai bảo bảo nhỏ trong lòng có chút khẩn trương, ngồi một cách cẩn thận, chính là, lúc sau thật sự không thể nhịn được nữa, trừng mắt nhìn người nào đó trong gương: “Anh, anh, anh có thể ngồi im lau tóc được không hả?”
Nhưng Cố Bắc Thần mặc kệ, móng vuốt chậm rãi di chuyển xuống dưới, đặt lên trên bụng nhỏ hơi nhô lên của cô: “Làm sao mặt lại đỏ như thế, hử?” Đang nói anh bỗng chốc bế cô đặt lên chiếc giường lớn mềm mại ấm áp, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên hai đứa nhỏ kia, lại đem tai áp lên bụng nhỏ nghe một lúc lâu.
An Noãn Noãn duỗi tay trên đầu tóc ngắn ngắn của anh, hỏi: “Nghe được không?”
“Nghe được con gái kêu cha, con trai thúi không phản ứng lão tử, hừ .” người nào đó thế nhưng có thể nói ra câu nói ấu trĩ như thế một cách thật đương nhiên, giống như chuyện thật sự như thế.
An Noãn Noãn, “Ha ha ~” cười nói: “Anh đừng có làm trò, còn không biết hai đứa nhỏ như thế nào đâu? Anh làm sao mà biết được bọn nó là một trai một gái?”
Cố Bắc Thần ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt An Noãn Noãn cười hạnh phúc, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
An Noãn Noãn đưa tay nhéo lấy chóp mũi Cố Bắc Thần: “Sao thế? Làm gì mà nhìn em ghê vậy?”
Cố Bắc Thần nhéo nhéo mặt An Noãn Noãn: “Cô nhóc thúi, em chỉ có một chút yêu cầu như thế đối với sinh hoạt của mình hay sao? Không hận nhà họ Cố hay sao?”
Cô trừng mắt, con ngươi mở to, lắc đầu: “Cần gì hận nhà họ Cố, bọn họ là người nhà của chúng ta, là người nhà của anh, trừ phi ngày nào đó Cố Bắc Thần không cần An Noãn Noãn, không cần các bảo bối của chúng ta, em sẽ hận c.h.ế.t anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2732-cao-gia-bi-tieu-ho-ly-treu-dua.html.]
Cố Bắc Thần trực tiếp cúi đầu lấp kín đôi môi An Noãn Noãn, thật lâu sau mới đứt quãng nói: “Được, đề tài này đến đây thôi, ngủ!”
Dứt lời, Cố Bắc Thần lấy một chiếc khắn bông khô quấn lấy tóc An Noãn Noãn, nghiêng người nằm bên cạnh cô, duỗi tay ôm lấy cô vào trong lòng ngực: “Ngủ đi! Đêm nay, người một nhà chúng ta đều phải ngủ ngon!”
An Noãn Noãn đưa tay ôm lấy anh, chui vào trước n.g.ự.c anh tìm kiếm vị trí thoải mái nhất, tay nhỏ chơi xấu hướng hai bên mặt má anh nhéo, như thưởng thức mà nhéo vài cái.
Cố Bắc Thần đè lại tay nhỏ đang chơi xấu kia, bỏ vào trong miệng nhẹ nhàng cắn cắn, cũng không cắn đau cô: “Đừng nghịch, ngoan ngoãn ngủ!”
An Noãn Noãn trực tiếp liền ưỡn người ôm lấy cổ người nào nó, kiều diễm nói: “Thần ~ anh, ô ô……”
“Đừng nghịch, ngoan ngoãn ngủ!” Cố Bắc Thần gắt gao nhấp môi, vỗ lên bờ vai cô dỗ dành.
Này cô nhóc thúi, chẳng lẽ không biết lúc mang thai không thể làm một số chuyện gì đó?
Người nào đó kỳ thật vừa rồi cũng có tra cứu qua một chút, thai nhi cũng được vài tháng như bây giờ hẳn là có thể húp chút nước canh đi, nhưng anh còn lo lắng, tính toán ngày mai đi hỏi bác sĩ tư nhân kia của An Noãn Noãn, xem cô nhóc thúi này có làm xằng làm bậy gì không!
An Noãn Noãn nghe xong mấy câu “ đừng nghịch “ không hề bình tĩnh của Cố Bắc Thần, khuỷu tay chống lên mặt giường, ngồi dậy, nhìn người nào đó đang có vẻ xúc động: “Anh lại suy nghĩ gì vớ vẩn đó?”
Cố Bắc Thần tức khắc cảm thấy chính mình lại bị hồ ly nhỏ này chơi một vố, nhướn mày nhìn nữ vương điện hạ, xấu hổ sờ sờ đầu, ra vẻ trấn định nói: “Không suy nghĩ gì cả! Chính là muốn ôm em cùng các bảo bảo ngủ!”
Chính là An Noãn Noãn dường như chơi quá hăng hái, đôi mắt sáng tỏ ngắm chỗ nào đó của người nào đó: “Phải không?”
Mê Truyện Dịch