An Noãn Noãn chưa bao giờ là ngốc bạch ngọt, cô cả người cứng đờ, chậm rãi suy nghĩ một lúc, nhìn mặt người nào đó: “Tiền riêng của em chính là anh, có anh, có đại thiếu gia nhà họ Cố là đủ rồi, còn cần trộm giữ tiền sao?”
Nói xong, cô lại sờ bụng, cố gắng di chuyển tâm tư Cố Bắc Thần, tuy rằng trên phương diện nhìn thấu nhân tâm, cô cũng không chuyên nghiệp lại kín đáo như Cố Bắc Thần nhưng cô cũng không phải đồ ngốc, rốt cuộc là vì những điều người đàn ông này đã làm ra hết thảy, cô đều cảm thụ được, anh căn bản không có tinh lực và tâm tư cùng cô An Noãn Noãn gặp dịp thì chơi, anh đối xứ như thế nào với người phụ nữ khác, cô không nhìn thấy cũng không hiểu, nhưng đối với cô, đều là phát ra từ đáy lòng, bởi vì anh là Cố Bắc Thần, anh không cần thiết giả mù sa mưa (*) với cô.
(*) Giả mù sa mưa: giả vờ, đóng kịch
Anh chính là Cố Bắc Thần, loại đàn bà nào anh muốn anh đều sẽ có, không cần thiết phải lấy lòng nịnh hót An Noãn Noãn cô!
Cho nên, cô không nỡ thương tổn tình cảm của anh, anh cái gì cũng không thiếu, duy độc thiếu chính là một cô gái tên An Noãn Noãn!
Cố Bắc Thần chậm rãi hạ mí mắt, cô nhóc này đã trở thành một bộ phận trong sinh mệnh anh, cô đã hiểu rõ cùng thấu hiểu hoàn cảnh xung quanh anh, tâm tư nhỏ này của cô, rõ ràng là không nghĩ “châm ngòi li gián” quan hệ giữa anh cùng người nhà!
Cố Bắc Thần không tiếng động thở dài, cũng không phát ra âm thanh mà cảm thán, những chuyện anh làm tất cả đều đáng giá, cuộc đời này anh chỉ cần có một người phụ nữ hiểu anh như vậy, anh còn cần gì để thỏa mãn hơn, bàn tay thô ráp của anh nhéo lấy má cô: “Gió thổi rồi, đi xuống thôi!”
An Noãn Noãn xoay người ôm lấy cổ Cố Bắc Thần, nằm lì trong lòng n.g.ự.c anh mà cọ cọ, lắc đầu: “Nhưng mà không lạnh, nhiệt độ nơi này rất vừa vặn, em thích, không muốn sớm như vậy đã phải đi xuống!” Đột nhiên, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt âm trầm của anh, con người đen nhánh sâu thẳm, nghiêm trang nói: “Thần, chúng ta có gì thì nói hết ở chỗ này đi! Rời đi nơi này, đi vào cánh cửa kia, em cần phải vui vẻ, muốn anh muốn em và các bảo bảo đều vui vẻ, bác sĩ nói, thai phụ phải giữ tâm trạng tốt, bảo bảo mới phát triển tốt được!”
Cố Bắc Thần hơi hơi nhíu mày, nâng lên cằm An Noãn Noãn, cúi đầu cắn xuống chóp mũi cô một cái thật mạnh, nhưng cũng không dám cắn đau cô: “Cô nhóc, vừa rồi gọi anh là gì?”
“Thần? Thì làm sao? Anh không thích?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2722-hoan-toan-tuan-theo-tam-tinh-cua-nu-vuong-dien-ha.html.]
Cố Bắc Thần chợt kích động, cúi đầu mạnh mẽ đặt lên môi cô mấy nụ hôn: “Thích, đương nhiên thích, em chưa gọi anh như vậy bao giờ.”
An Noãn Noãn bĩu môi: “Chỉ được cho phép một mình em gọi anh như vậy.”
Cố Bắc Thần hoàn toàn cười: “Được được được, một mình em độc quyền, được chưa?
“Vốn dĩ chính là như vậy!”
An Noãn Noãn lúc này mới thỏa mãn cười, giơ tay giữ cằm Cố Bắc Thần: “Thần, anh còn chưa trả lời vấn đề của em đó!” Cô chớp đôi mắt nhìn anh nói.
Cố Bắc Thần nhẹ nhàng xoa, nhéo cánh môi cô: “Anh không có lời nào để nói, tất cả nghe theo an bài của phu nhân, em nói làm thế nào liền làm thế ấy, cho dù muốn anh hủy đi nhà họ Cố đều được.”
Mê Truyện Dịch
“Đáng ghét, người ta ác độc như vậy sao? Đứng đắn một chút, anh tính toán như thế nào?” Đều hỏi xong, lại không quên hướng Cố Bắc Thần cảnh cáo một cái: “Không được cưỡng bách em đâu đó, bằng không liền không sinh bảo bảo cho anh đâu!”
Cố Bắc Thần chân thành chắp tay trước ngực, ngay dưới cằm của mình: “Vậy tuân theo tâm ý của phu nhân, ngốc tại nơi này an tâm dưỡng thai, đến khi nào thuận lợi sinh ra hai bảo bảo của chúng ta, sau đó hoàn toàn nghe theo tâm tình của Nữ vương điện hạ, như vậy được chưa?”
An Noãn Noãn gật đầu liên tục, cười vui vẻ như một con mèo yêu: “Được, như vậy, quyết định không tồi, nhưng mà bổn nữ vương điện hạ còn có vài yêu cầu đối với Cố soái, không biết Cố soái có làm được hay không?”