An Noãn Noãn vừa nghe lời anh nói 'không cần cục cưng' lúc này mới rơi nước mắt đã kìm nén rất lâu rồi, vùng vẫy, từ chối nụ hôn của anh.
Cố Bắc Thần hoàn toàn khống chế hai tay của An Noãn Noãn, lại một lần nữa hôn một lượt, hôn cả những giọt nước mắt trên mặt cô: "Anh không cần con, anh chỉ cần em. Chỉ cần em..."
Mãi cho đến khi hai đứa con trong bụng cô bắt đầu quấy rối, An Noãn Noãn lúc này mới đẩy đầu của Cố Bắc Thần ra, thở hổn hển: "Đừng mà, hai đứa nó bắt đầu đánh nhau trong bụng em rồi..."
Cố Bắc Thần lúc này mới ngẩng đầu lên: "Cái gì? Ở trong bụng cũng không an phận cho lão tử sao, khi nào ra xem lão tử trừng trị hai đứa nhóc này như thế nào!"
An Noãn Noãn trên mặt vẫn còn nước mắt bị người xấu xa kia 'bắt nạt', môi đã sưng đỏ không tả nổi nhưng vẫn là vuốt ve bụng, bỗng dưng ngoái đầu lại trừng mắt Cố Bắc Thần: "Anh dám?"
Cố Bắc Thần cúi đầu hôn một cái ở chóp mũi của An Noãn Noãn: "Đương nhiên không dám, anh làm sao nỡ đánh chúng nó chứ?"
Cố Bắc Thần dứt lời liền ghé tai xuống bụng của An Noãn Noãn, mặt mày cũng vui lên: "Hai thằng nhóc thối này đúng là đang ở đây làm ầm ĩ lên!" Anh tham lam không muốn rời bọn chúng, cứ như vậy mà dán vào bọn chúng, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn!
An Noãn Noãn xoa xoa tóc của Cố Bắc Thần: "Anh có phải là không thích có con không?"
Cố Bắc Thần lúc này lại hôn bọn nhỏ, kéo áo của cô xuống, lật mình nằm bên cạnh cô, nhắm mắt lại, hai mắt đều là màu đen mệt mỏi, thở dài một tiếng: "Làm sao không thích chứ, đó là con của chúng ta, con của hai chúng ta. Vợ ngốc!" Dứt lời, anh đã ôm chặt lấy cô thở đều đều ngủ thiếp đi.
An Noãn Noãn cũng không nhúc nhích bị anh ôm chặt lấy, ở khoảng cách gần nhìn gương mặt anh tuấn của anh, tuy rằng đầy rẫy tang thương, nhưng vẫn rất đẹp trai, vẫn là các góc cạnh lạnh lùng đẹp không góc chết!
Lúc này nhìn anh, cô đã không cần đi tra hỏi anh làm sao tìm được bọn họ. Cô đã hoàn toàn vững bụng, đây chính là một loại sức mạnh vô, là sức mạnh anh dành cho cô!
Ở bên cạnh anh, nhìn thấy anh ngủ say, An Noãn Noãn lúc này mới nhẹ nhàng ra khỏi vòng tay của anh, đắp chăn cho anh xong, cô xuống giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2702-xa-cach-tu-lau-thang-tan-hon.html.]
Dì Dương ở trong phòng khách vội vàng từ ở giữa phòng bếp và phòng khách đi ra, lúc này mới có bốn tháng không thể để xảy ra chuyện được!
Mê Truyện Dịch
Đều nói vợ chồng lâu ngày xa cách còn hơn tân hôn, tuy rằng dì Dương không biết An Noãn Noãn và chồng của cô đã xa nhau bao lâu, nhưng ánh mắt của bọn họ ở ngoài cửa đã nói lên tất cả. Sự nhớ nhung, ước muốn có thể ăn lẫn nhau của bọn họ đều đã lộ ra cả.
Nhìn thấy An Noãn Noãn chỉnh tề đi ra khỏi phòng ngủ, dì Dương nhìn cô một lúc: "Không sao chứ?"
An Noãn Noãn mặt đỏ cả lên, miệng cũng sưng đỏ, cổ đâu đâu cũng có vết hôn, cô còn muốn nói gì đây!
Cắn môi, An Noãn Noãn nói với dì Dương: "Dì à, dì giúp con đi chợ mua cho anh ấy bộ đồ ngủ và quần lót, mua thêm một đôi dép nam và áo trong..."
Cố Bắc Thần lúc này cảm giác đói nên tỉnh lại, đợi khi anh tỉnh lại, An Noãn Noãn và dì Dương đã ăn xong cơm trưa rồi. An Noãn Noãn đã ngủ được một giấc ngủ trưa và dậy rồi. Nhìn thấy người nào đó xoa nhẹ lông mày chậm rãi ngồi dậy.
An Noãn Noãn ở bên cạnh cong khóe miệng: "Đói quá nên tỉnh rồi hả!"
Cố Bắc Thần cúi đầu nhìn mình, lại nhìn phụ nữ có thai mặt hồng hào ở bên cạnh: "Quần áo của anh đâu?"
"Quần áo cởi ra đã giặt hết rồi, toàn mùi hôi thôi!"
An Noãn Noãn nói xong, từ ghế ngồi đến mép giường: "Hay là, anh vừa tắm vừa ăn nhé!"
Cố Bắc Thần nắm lấy cằm của An Noãn Noãn: "Em bón cho chồng ăn sao?"
An Noãn Noãn cong khóe miệng lên, gò má đỏ ửng: "Ừm!"