Văn Tinh Tinh cũng gật đầu, đáp: "Ừm, mình cũng thấy nấu ăn miễn cưỡng cũng có thể qua cửa nhưng chỉ một chút thôi, đi một ngày đàng học một sàng khôn. Đừng đối xử quá tốt với dì ấy, để tránh dì ấy cảm thấy cậu là một người phụ nữ dễ bắt nạt, sau này mình sẽ thường xuyên đến thăm cậu. Nếu dì ấy có chút bất lịch sự với cậu thì mình sẽ không tha cho dì ấy đâu."
"Ọc… Cậu có cần phải ghét bỏ người ta như kẻ thù vậy không. Mới vừa bắt đầu, mình tự có chừng mực, cậu đừng có hở một tí là lại chạy đến đây..."
Tuy ngoài miệng An Noãn Noãn nói vậy để cho Văn Tinh Tinh mau đi về, không nên hở một tí lại chạy đến Thượng Hải những thực ra trong lòng cô vẫn rất mong cô ấy thường xuyên đến. Tuy hiện tại mới hơn bốn tháng nhưng trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy rất lo lắng, lỡ mấy tháng sau này cơ thể mình xảy ra chuyện gì bất trắc hoặc chuyện gì đó bất ngờ thì phải làm sao đây?
Nhưng cô vẫn cười nói với Văn Tinh Tinh: "Được rồi, mình tiễn cậu ra sân bay nhé! Đến đây lâu như vậy rồi mà chưa từng ra ngoài bao giờ, xem như ra ngoài cho khuây khỏa đi."
Văn Tinh Tinh nào dám để cô lê lết thân thể nặng nề đi ra sân bay, đầu lắc như đánh trống, nói: "Không nên không nên, cậu tiễn mình xuống lầu là được rồi. Mình tự gọi xe đi được."
Lúc Văn Tinh Tinh lên xe taxi, An Noãn Noãn vẫn rất lo lắng giữ chặt cô ấy lại, nghiêm túc nói với cô ấy: "Tinh Tinh, nhớ kỹ, có những lời cậu phải giữ lấy trong bụng mình, nếu không nhịn được thì vừa định nói ra hãy cắn đầu lưỡi ngay. Về phần tại sao phải như vậy thì mình chỉ có thể nói với cậu một câu ‘uất ức có thể nói ra khỏi miệng thì không còn gọi là uất ức nữa’ cậu hiểu chứ?"
Văn Tinh Tinh ôm An Noãn Noãn một cái, sờ bụng cô rồi nói: "Được rồi! Mình nhớ rõ rồi!"
"Đi đi! Chung sống hạnh phúc với anh Thành Phi và cả những người khác nữa. Nghe nói trong nhà cũng không có chuyện gì quá phức tạp, đừng bỏ lỡ để rồi phải hối hận!"
Máy bay xuyên qua không trung, Văn Tinh Tinh đáp xuống sân bay Hải Thành, mới nhớ ra rằng đã đến Thượng Hải một chuyến mà không mua thứ gì về, không vui bước đi đến lối ra, nhìn hành khách qua lại xung quanh, cảm thán cuộc sống quá vội vã!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2652-co-bac-than-den-phia-bac-tay-tang.html.]
Vừa ngẩng đầu đã dọa Văn Tinh Tinh sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, sao Cố Bắc Thần lại ở sân bay? Hơn nữa còn dáng vẻ nhíu mày đằng đằng sát khí thế kia là định đi đâu?
Văn Tinh Tinh sợ hãi, cô vừa đáp máy bay xuống, chưa kịp làm gì cả, ngay cả việc lén lút đi đến Thượng Hải cũng phải nói dối với người khác là về nhà vài ngày. Vì để an toàn, cô ấy còn lừa cả Triệu Tử Khanh, trong lòng vô cùng băn khoăn nghĩ.
Thừa dịp Cố Bắc Thần không phát hiện ra cô ấy, Văn Tinh Tinh vội vàng trốn vào toilet bên cạnh.
Đúng là Cố Bắc Thần không phát hiện ra Văn Tinh Tinh, nhưng theo thói quen nghề nghiệp anh cảm thấy bên cạnh có ai đó đang rình theo dõi anh và cũng như đang trốn tránh anh, thời gian không quá gấp nên Cố Bắc Thần vẫn nhìn về phía đường VIP không chớp mắt.
Ngay lúc Cố Bắc Thần mặc thường phục đến sân bay Lhasa thì Dung Ngụy cũng đúng hẹn đến lối ra.
Sau khi hai người gặp nhau, họ lái xe trèo non lội suối đến phía bắc Mặc Thoát.
Dọc theo đường đi, Cố Bắc Thần và Dung Ngụy trò chuyện về xu hướng quân sự gần đây.
Đột nhiên, Dung Ngụy hỏi Cố Bắc Thần: "Sao tôi cảm thấy lần này Cố soái ra ngoài có gì đó không thích hợp? Sao không mang theo ai cả?" Điều này không bình thường, trước hết là nhóm các vị thủ trưởng sẽ không đồng ý.
Cố Bắc Thần dựa lên ghế lái phụ nhắm mắt nghỉ ngơi, dưới mắt là quầng thâm xanh đen lớn, cảm giác trên người anh thiếu đi thứ gì đó, ngược lại có phần tiêu điều và suy sụp, nhưng cũng có một chút nặng nề hơn trước, đúng, nói anh có cảm giác chững chạc hơn thì đúng hơn.
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần hạ giọng nói: "Lần này ra ngoài là có việc riêng nên tôi đã cho mấy ông già đó một kế vườn không nhà trống, cho nên, anh bạn à, cậu nên chịu trách nhiệm thay tôi chút."