Văn Tinh Tinh ngưng cười, nhìn An Noãn Noãn nghiêm trang nói: "Dì nhỏ, ở thời cổ đại là vợ bé của người đàn ông của cậu, còn hiện tại chính là kẻ thứ ba của người đàn ông của cậu, cậu chắc chắn muốn tìm mẹ nhỏ cho các con của Cố Bắc Thần sao?"
Không đợi An Noãn Noãn phản ứng kịp, Văn Tinh Tinh bĩu môi, nói: "Nghĩ cũng đẹp quá đấy! Tuy Cố Bắc Thần nhà cậu mặc quần áo trông gầy, cởi ra cũng có cơ bắp, là mẫu đàn ông bạc tỉ khiến rất nhiều gái già gái trẻ nhìn chảy nước miếng nhưng chị đây cũng không thèm làm vợ bé cho Cố Bắc Thần nhà cậu đâu nhé…"
An Noãn Noãn trợn mắt nhìn Văn Tinh Tinh, nói: "Thật không chịu nổi cậu mà. Câu nào từ trong miệng cậu ra cũng muốn kéo người ta về thời cổ đại, lại còn muốn bắt bằng được người kia, cậu cũng đủ thành tâm đấy!"
Văn Tinh Tinh cũng nhìn ra chỉ cần vừa nhắc đến Cố Bắc Thần, cuộc trò chuyện sẽ không thể nào tốt đẹp được nên nói một tiếng ‘Cắt’: "Được rồi kéo xa quá rồi. Vừa rồi đang nói gì nhỉ, à... Đúng rồi, chuyện trong cửa hàng chúng ta. Ừm… "
Văn Tinh Tinh hắng giọng một cái, nói: "Mình đã mời được Triệu Tử Khanh, nếu không thì mình thật sự sẽ phải phân thân mất thôi!"
An Noãn Noãn không hề ngạc nhiên chút nào: "Vậy sao? Vậy thì quá tốt, mình lại càng yên tâm hơn. Đúng lúc Tử Khanh kia cũng không thích bị người khác gò bó, như vậy bình thường làm chân chạy giúp cậu, rảnh rỗi lại giúp cậu làm một số tài liệu tuyên truyền. Vậy thì cậu không cần tốn tiền, tốn đầu óc tìm một chuyên gia lập kế hoạch, quá tốt!"
"Tốt cái con khỉ!” Văn Tinh Tinh kêu rên, nằm xuống, bắt đầu ‘kể khổ’ với An Noãn Noãn: "Mình còn phải lo cho bà nội kia nơi ăn chốn ở, hàng tháng trả lương cao lại còn phải đảm bảo một tháng cho cô ấy được nghỉ dài hạn bảy tám ngày để đi du lịch, ôi chao, số mình đúng là khổ mà..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2642-phu-nu-mang-thai-ngoc-ba-nam.html.]
An Noãn Noãn an ủi: "Được rồi được rồi! Không phải cậu không biết du lịch là một phần cuộc sống của Triệu Tử Khanh, trừ những cái đó ra thì cô ấy thật sự là một nhân tài hiếm có. Trước đây mình rất muốn kéo cô ấy đến làm việc cùng chúng ta, lúc ấy mình còn lo cô ấy không đến. Xem ra, cô ấy vẫn rất nể mặt cậu đấy!"
Văn Tinh Tinh: "Dẹp… Cô ấy nghe tin cậu đột nhiên mất tích nên mới đến, mình làm gì có miếng mồi ngon như cậu, ngay cả mang thai còn không an phận thủ thường, lại còn dụ dỗ đàn ông được, hừ hừ…"
Văn Tinh Tinh thầm cầu nguyện trong lòng một ngày nào đó Cố Bắc Thần biết rõ người nào đó "dụ dỗ" đàn ông, chắc chắn sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy, ha ha ha!
An Noãn Noãn trợn tròn mắt nói: "Thật hết chỗ nói. Rốt cuộc mình dụ dỗ ai, mắt cậu mù hay tai cậu điếc vậy hả?" Hung hăng trừng mắt Văn Tinh Tinh: "Này! Mình đói bụng rồi, đến giờ ăn phụ, cậu mau đi nấu mì chua cay cho mình! Thật sự rất nhớ cơm Hải Thành…"
Mê Truyện Dịch
Văn Tinh Tinh định chửi tục một phen nhưng vừa nghe câu cuối cùng của An Noãn Noãn, đành phải ngoan ngoãn đi nấu: "Được rồi! Vậy cậu nằm đó cho mấy cục cưng nghỉ ngơi đi. Mình đi nấu mì ngon cho cậu ăn!"
Sáng sớm, trong phòng xa hoa của Uy Tư Đinh, trợ lý chủ tịch của Đường Thần - Mạc Bắc cung kính báo cáo: "Tổng giám đốc Đường, đều đã sắp xếp ổn thỏa, Dương Vãn Hà năm mươi tuổi, mười năm trước từng làm bảo mẫu cho cậu chủ của tập đoàn F ở Thượng Hải, năm ngoái cậu chủ tập đoàn F chuyển nhà ra nước ngoài nên Dương Vãn Hà vẫn chưa tìm được nhà khác, thỉnh thoảng có đi làm giúp việc theo giờ. Tối hôm qua, sau khi thím ấy xem xong tài liệu của cô An, nói sáng hôm nay thím ấy sẽ trả lời tôi. Vừa rồi thím Dương đã gọi điện đến nói thím ấy đồng ý, chỉ có điều tiền lương đòi hỏi có vẻ cao."
Đường Thần vốn đang đứng trước cửa sổ, bỗng nhiên xoay người, miệng mỉm cười, nói: "Tốt lắm. Đòi tiền lương cao cũng không sao cả. Dù gì một mình bà ta phải hầu hạ ba người, cao chút cũng nên có, chỉ cần chăm sóc tốt người là được, nhà họ Cố không thiếu chút tiền ấy."