"Quả nhiên người nhà họ Mạnh quá đê tiện…"
Họ vì bảo vệ nhà họ Mạnh, bảo vệ Mạnh Dĩnh Đào mà dùng một chiêu như vậy, còn hai người Đường Gia Thành và Nhạc Lâm thực sự chính là trợ trụ vi nghiệt (giúp người làm việc ác).
Đường Thần đang ở Uy Tư Đinh gần nơi ở của An Noãn Noãn, lúc ra về, anh ấy nhìn Văn Tinh Tinh và An Noãn Noãn, nói: "Sáng sớm ngày mai tôi phải vào trong thành phố gặp vài người khách hàng, xong rồi sẽ bay về thủ đô. Hai người tự sắp xếp cho bản thân mình nhé! Cứ xem như không gặp tôi đi."
An Noãn Noãn thật sự không biết nên đối mặt với Đường Thần thế nào, vốn vẫn muốn có cơ hội cảm ơn anh ấy nhưng sau khi biết được anh bị Mạnh Dĩnh Đào âm thầm tính kế thì cũng như vậy, nhưng tại sao hôm nay có thể như vậy?
An Noãn Noãn suy nghĩ, vẫn nên nói một tiếng: "Đường Thần, cám ơn anh đã đến thăm tôi. Cám ơn hoa hồng của anh! Thật sự rất cảm ơn…"
Đường Thần nhíu mày lại, đáp: "Đừng khách sáo, có gì cần hỗ trợ cứ nói với Văn Tinh Tinh là được rồi, cô ấy sẽ chuyển lời lại với tôi, bên phía tôi có người." Nói xong, anh ấy liếc mắt nhìn bụng An Noãn Noãn nói: "Cô nên tìm một người giúp việc, thai đôi phải cẩn thận một chút! Có cần tôi sắp xếp người không?"
"Không cần không cần, tôi tự tìm được rồi, anh có việc của anh, không cần điều động người như thế, phụ nữ sinh con là chuyện rất bình thường, tôi không yếu ớt như vậy đâu."
Đường Thần cười khổ, đáp: "Cô thật sự không yếu ớt."
Xoay người, Đường Thần lại dừng lại quay đầu: "Văn Tinh Tinh?"
"Hửm?" Văn Tinh Tinh cảm thấy kỳ lạ, không phải nên gọi Noãn Noãn mới đúng sao!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2632-anh-ay-chi-co-the-xac-con-song.html.]
Mê Truyện Dịch
"Cô ôm hoa thay Noãn Noãn đi! Hình như phụ nữ mang thai không thể ngửi mùi hoa quá lâu.”
"Ọc… Vậy anh tốn công sức vận chuyển từ nước ngoài về không phải lãng phí sao!" Tâm tư Văn Tinh Tinh không kín đáo, vô tình nói một câu làm bầu không khí xấu hổ hẳn lên.
Trong khoảnh khắc, Đường Thần trợn mắt nhìn Văn Tinh Tinh, nói: "Đặt cách xa phụ nữ có thai một chút là được, ngu ngốc, chả trách làm ăn lâu như vậy mà vẫn không kiếm được tiền."
Văn Tinh Tinh trợn mắt há hốc mồm, ra sức xua tay với Đường Thần, nói: "Hẹn gặp lại Tổng giám đốc Đường, anh mau đi đi." Trong lòng thầm mỉa mai anh ta một trăm câu, anh nói lời độc ác như vậy, xứng đáng bị Mạnh Dĩnh Đào lừa kết hôn, đáng đời anh ta.
Trong tổ nhỏ của An Noãn Noãn, Văn Tinh Tinh chắp tay sau lưng lần lượt đi dạo quanh một vòng: "Ôi dào, không tệ, trông rất ấm áp đấy!" Nói xong, sắc mặt Văn Tinh Tinh bỗng chốc thay đổi còn nhanh hơn lật sách, trợn mắt nhìn An Noãn Noãn, nói: "Nói trọng điểm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Cố Bắc Thần? Chuyện gì mà khiến cậu phải mang theo hai đứa bé trong bụng trốn đến đây?"
Biểu cảm của ông cụ Cố và Cố Vỹ Thành lúc đuổi cô đi cùng với ánh mắt không để cô nói một câu kia khiến An Noãn Noãn nhíu mày, sau đó đưa tay sờ bụng, nói: “Mình không biết nên nói thế nào, Tinh Tinh, xin cậu đừng hỏi nữa có được không?"
Văn Tinh Tinh cầm bả vai An Noãn Noãn, nói: "An Noãn Noãn, g.i.ế.c người chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất mà thôi. Cậu có biết cậu không hề kêu la một tiếng như vậy khiến bao nhiêu người sống không tốt không? Cố Bắc Thần anh ấy..."
An Noãn Noãn nhíu mày thật chặt, hỏi: "Anh ấy làm sao vậy?"
Văn Tinh Tinh cắn môi, nói: "Anh ấy, dù sao cũng chỉ là thể xác còn sống thôi…"
An Noãn Noãn đưa tay đặt trên chóp mũi, mắt mở to không hề chớp một cái nhìn cái bụng đã to lên của mình, từng giọt nước mắt tuôn trào, rất lâu sau mới nhíu mày, lau nước mắt trên mặt: "Không sao đâu, anh ấy sẽ vượt qua, cậu tuyệt đối đừng lỡ miệng nói gì trước mặt anh ấy." Cô giơ tay chỉ vào giữa mày Văn Tinh Tinh, nói: "Cậu phải nhớ kỹ, dám nói gì đó thì cậu sẽ không được gặp mình và đứa bé nữa đâu.”