Nghê Tử Hàm tức giận: "Này, Hàn Tử Mặc, có phải do chỉ số IQ của anh cao quá rồi nên EQ của anh âm luôn rồi không? Hay là anh không hề có tí EQ nào cả? Anh rõ ràng biết sở thích duy nhất của người ta là đọc sách, đọc sách đó anh hiểu không? Sao đến miệng của anh, những cuốn sách tôi đọc đều là rác rưởi và rách nát! Tôi thực sự không thể chịu đựng được việc anh cuồng làm việc và lòng tự luyến của anh~"
An Noãn Noãn vội vàng hòa giải: "Haha, đúng vậy, anh quá cực đoan rồi, hiện tại sách điện tử đã thành trào lưu, người trẻ tuổi dùng điện thoại di động đọc sách rồi, tôi cũng thường xuyên đọc."
“Đúng vậy đó, Hàn Tử Mặc, xem ra anh thật sự có khoảng cách thế hệ với chúng tôi rồi đó.” Nghê Tử Hàm không quên thêm một đao cho Hàn Tử Mặc, ý nói rằng anh ta đã già rồi.
Hàn Tử Mặc đen mặt, xua tay nói: "Rồi rồi rồi, cô tiếp tục đọc những cuốn sách độc hại tâm hồn phụ nữ đi. Ngoài việc đọc sách ra, thì dù sao cô cũng không có việc làm đàng hoàng nên tạm thời lo cho cô ấy đi, thế nào?"
"Ai nói tôi không có việc gì làm, rõ ràng là tôi đang bận mở một phòng làm việc đó được không? Tôi làm việc cá nhân với tư cách là nhiếp ảnh gia cho một số tạp chí và Studio. Tôi vẫn chưa có việc làm đàng hoàng là sao? Không chịu nổi anh nữa rồi."
An Noãn Noãn cũng rất ngượng ngùng, nhanh chóng xoa dịu Nghê Tử Hàm: "Không sao, chúng ta không cần tranh luận với anh ta, cô chỉ cần khiến Hàn Tử Mặc không nói nữa là được rồi mà, vậy thì cái gì nhỉ, cô không cần làm cho tôi nữa đâu, tôi không thuê nổi người xinh đẹp như cô đâu, chỉ là tôi ở đây tôi không có bạn bè, khi nào cô rảnh có thể đến chơi với tôi!"
Mê Truyện Dịch
Nghê Tử Hàm lúc này tâm tình đã tốt hơn, trừng mắt nhìn Hàn Tử Mặc và nói với An Noãn Noãn: "Không sao đâu, dù sao thì tôi cũng không có quá nhiều bạn, công việc tự do, phụ nữ mang thai cần hoạt động nhiều chút, chỉ cần có thời gian tôi sẽ đến đi dạo cùng cô là được, chuyện này thì Hàn Tử Mặc đã nói với tôi mấy lần rồi. Gần đây tôi bận rộn nên mới không qua được."
An Noãn Noãn nâng cốc: "Vậy thì tôi cung kính không bằng nghe lệnh vậy, cô có thể coi như là người bạn thân thứ hai mà tôi biết ở Thượng Hải rồi!"
Hàn Tử Mặc lại nhìn Nghê Tử Hàm rồi nói: "Cô ấy là thai phụ, cô đừng luôn hung hăng thô bạo nữa đó."
Nghê Tử Hàm nhìn lên bầu trời, "........"
Rời khỏi quán thì đèn lồng đều đã được bật lên, trên phố có rất nhiều trẻ em bán hoa, một số cửa hàng hoa ven đường cũng đặt những bó hồng lớn trước cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2612-bo-hoa-dac-biet-tang-cho-nguoi-dac-biet.html.]
An Noãn Noãn khó hiểu nói: "Đây là ngày lễ gì vậy! Nhiều trẻ em bán hoa trông giống như ăn mừng vậy!"
Nghê Tử Hàm nhìn vào cửa sổ của một cửa hàng hoa và hỏi: "Chị à, hôm nay là ngày lễ thất tịch của các đôi tình nhân đó!"
An Noãn Noãn "hả ?" một tiếng: “vậy sao? Xem trí nhớ của tôi này, đều mất hết khái niệm về ngày tháng rồi~”
Hàn Tử Mặc nhìn mắt Nghê Tử Hàm, nhướn mày: "Nghê Tử Hàm, tôi nói cho cô biết một sự thật, cô không được nói rằng tôi cố ý công kích cô đó."
“Cái gì?” Nghê Tử Hàm cảnh giác nhìn Hàn Tử Mặc, anh ta đừng nói với cô là anh đã tìm thấy người phụ nữ kia rồi chứ?
Hàn Tử Hàm nhếch môi cười: "Cô vừa gọi cô ấy là chị sao? Trên thực tế, cô ấy nhỏ hơn cô một tuổi."
Nghê Tử Hàm nghiến răng nghiến lợi: "Hàn Tử Mặc, tôi đảm bảo kiếp này anh sẽ không cưới được người mà anh thích, nếu không tin thì anh cứ chờ xem."
Đột nhiên Nghê Tử Hàm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của An Noãn Noãn và lẩm bẩm: "Trời ơi! Bông hoa đó đẹp quá!"
An Noãn Noãn chậm rãi quay lại, một bó hoa hồng đen trắng lớn tỏa ra ánh sáng trong suốt như pha lê dưới đèn đường, hương thơm tràn ngập xung quanh!
Một bó hoa hồng lớn che khuất một khuôn mặt, nhưng người đàn ông đó rất cao, An Noãn Noãn ngẩng đầu lên, nghiêng người muốn nhường đường.
“Hoa đặc biệt tặng cho người đặc biệt, ngày lễ vui vẻ!” Bó hoa được đưa cho An Noãn Noãn, một gương mặt tuấn tú quen thuộc, nhẹ nhõm thở dài một hơi.