Một người đàn ông ngồi phía sau An Noãn Noãn nói anh ta là bác sĩ khoa chỉnh hình, nhưng có thể nhìn xem một chút.
Dù sao khi An Noãn Noãn nôn khan trên bồn rửa tay trong phòng chờ, lúc này làm kinh động đến tiếp viên hàng không khoang hạng nhất, người đàn ông kia vẫn luôn quan sát tình huống của cô.
Các tiếp viên hàng không nghe anh ta giải thích, bọn họ như trút được gánh nặng, nhanh chóng để cho anh ta xem cho An Noãn Noãn, rốt cuộc cô gái này là thế nào, có phải do sợ độ cao hay say may bay hay không! Dường như thấy không giống lắm.
Người đàn ông ngồi xổm bên cạnh An Noãn Noãn, đưa khăn giấy cho cô trước, giọng nói trầm thấp chững chạc nói: “Trước hết hãy lau miệng đi.” Bởi vì cô vẫn luôn không ngừng nôn mửa, sắc mặt nhợt nhạt, khóe miệng đều dính ít nước đục.
An Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vội vàng dùng sức lau miệng: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh!” Cô nói hai tiếng cảm ơn liên tục.
Sau đó nam bác sĩ dặn dò tiếp viên hàng không: “Cho cô ấy uống chút nước nóng.” Sau đó nhìn về phía An Noãn Noãn: “Cô vươn tay ra.”
An Noãn Noãn sợ hãi vươn tay ra, ngón tay thon dài của người đó đặt lên chỗ mạch đập ở cổ tay cô, một lúc lâu, anh không nhanh không chậm nói: “Cô uống nước, nghe một chút nhạc để thư giãn, sau khi xuống máy bay đến bệnh viện kiểm tra. Cô mang thai.”
Hai mắt An Noãn Noãn trợn to, hồi lâu mới nói: “Anh, không phải là bác sĩ khoa chỉnh hình sao? Anh…”
Người bác sĩ kia tao nhã đứng dậy: “Đồng thời tôi cũng là bác sĩ Đông y, cho nên mạch đập của cô chín mươi chín phần trăm là mang thai, sau khi hạ cánh cô nhanh chóng đi bệnh viện kiểm tra đi.”
An Noãn Noãn đờ người ra, bàn tay cô đặt ở trên bụng bằng phẳng, một lúc lâu cô mới nhớ tới cô chưa có cảm ơn người bác sĩ kia, chờ cô nhìn lại, người đó đã trở về chỗ của mình.
Máy bay hạ cánh ở thành phố Thượng Hải, cũng may An Noãn Noãn chỉ có một hành lý, cô chờ các hành khách đi gần hết mới đứng dậy chuẩn bị lấy hành lý.
Sau lưng cô, một giọng nam đầy nam tính vang lên: “Tôi lấy giúp cô.” Anh ta nói xong, rồi lấy hành lý của cô xuống.
An Noãn Noãn quay đầu lại, cô nở nụ cười thật tươi: “Là anh! Vừa rồi cảm ơn anh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2571-thai-song-sinh.html.]
Người bác sĩ kia nhìn không tính là lạnh nhạt nhưng cũng không dịu dàng, anh ta nhếch miệng, xem như là lễ phép hài hước, chế nhạo nói: “Không định cảm ơn tôi đã dọn hành lý giúp cô sao?”
“Hả ~” An Noãn Noãn xấu hổ: “Đều cảm ơn, cảm ơn anh!”
Mê Truyện Dịch
Người bác sĩ chỉ có cầm túi máy tính, cho nên anh ta nhìn vali của An Noãn Noãn: “Tôi có thể xách gúp cô một đoạn đường.”
“Hả! Không cần, cái vaili này không nặng ~ cảm ơn anh!”
“Không sao, tôi là bác sĩ, nên giúp đỡ phụ nữ có thai. Đi thôi!”
An Noãn Noãn liếc mắt đi thep sau lưng bác sĩ, tỏ vẻ không nhất định là mang thai thật! Dù sao người này nói anh ta là bác sĩ khoa chỉnh hình, chưa chắc bắt mạch đúng, nhưng mà anh ta nhắc nhở uống nước, nghe nhạc nhẹ dàng để thư giản tâm trạng, sau đó cô liền mơ màng ngủ.
Người ở lối ra rất nhiều, bác sĩ đi không xa không gần che chở An Noãn Noãn, anh ta lên tiếng hỏi: “Chồng cô có tới sân bay đón không?”
An Noãn Noãn dừng lại, không biết trả lời vấn đề này như thế nào, nhưng cô nghĩ anh ta không phải người quen, nên cô nói một cách tự nhiên: “Không có.”
Bác sĩ có hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn An Noãn Noãn mới ánh mắt kỳ lạ: “Không có?”
“Cái đó, tôi không phải người ở đây, tôi và chồng mới ly hôn.” Nói xong, cô vươn tay kéo tay cầm của vali: “Cảm ơn anh, để tự tôi kéo!”
Bác sĩ kia không có buông tay cầm ra: “Thật ngại, tôi…”
“Không sao, anh cũng không phải là cố ý.” An Noãn Noãn nói xong vẫn không quên nói cảm ơn: “Thật sự rất cảm ơn anh, tôi phải đi tìm một bệnh viện để kiểm tra.”