Cao Nhất Phỉ rất vui mừng, cô ấy huy dộng toàn bộ giáo viên viện trợ, giáo viên địa phương và bọn nhỏ ở trong sân biểu diễn ca hát và điệu múa dân tộc Tạng cho chị Hi Hi và chú An thường thức. Trong thôn có rất nhiều người dân tới xem.
Nhìn bọn trẻ ra sức biểu diễn, các giáo viên niềm nở lấy ra các đặc sản địa phương tiếp đãi anh ta, mặt Cẩm Phong không gợn sóng nói khẽ với An Noãn Noãn: “Chị cả à, quyên góp tiền và của cải thì không thành vấn đề, nhưng chị có biết hậu quả như vậy không a, Cố Bắc Thần nhất định sẽ tóm lấy tôi không tha.”
An Noãn Noãn chậm rãi giật mi dưới, cô nhìn bọn nhỏ biểu diễn, thản nhiên nói: “Dù sao anh không thể cho anh ấy biết, điều kiện nơi này thật sự vô cùng khó khăn, anh cũng thấy đấy.” Nói xong, cô nhìn về phí Cẩm Phong bên cạnh: “Ở chỗ này xây một cái trường học, đối với anh mà nói quả thật là chuyện nhỏ. Còn hậu quả, dù sao anh cũng không thể nói cho anh ấy biết tôi đi đâu.”
An Noãn Noãn nói rất bình thường, cũng vẫn không hỏi anh ta bất cứ tin tức gì liên quan đến Cố Bắc Thần, ngay cả một câu, “Anh ấy có khỏe không?” cũng không có, thế nhưng Cẩm Phong nhìn thấy sự bất lực và buồn bã trong ánh mắt và vẻ mặt của cô.
Cùng lúc đó, ở một chỗ khác, trong một căn cứ đặc chủng nào đó cách Hải Thành hơn hai trăm cây số, trời đang mưa lớn.
Cố Bắc Thần đứng ở trước cửa sổ ký túc xá lầu ba, tay phải của anh kẹp đầu thuốc lá, tay trái anh cầm điện thoại di động.
Ánh mắt anh nhìn về một chỗ, đó là một cái chắn do nước mưa và sương mù tạo thành.
Thời gian trôi qua từng chút trong sự chờ đợi dài đằng đẵng…
Cố Bắc Thần liên tục nhìn màn hình điện thoại, khi anh bận rộn làm việc rõ ràng thời gian vô tình trôi qua nhanh như bay, nhưng khi anh chờ đợi một điều gì hoặc ai đó, nó chậm như tuyết tan ra vạn năm, mỗi một giọt đều hết sức dày vò!
Đột nhiên, điện thoại trong tay Cố Bắc Thần rung lên, anh bất ngờ cầm lên ấn nút trả lời, trong giây lát, một âm thanh trả lời trầm thấp nặng nề: “Tôi biết rồi.”
Kết thúc cuộc gọi, Cố Bắc Thần chậm rãi khép mắt lại, giơ tay lên xoa mạnh ấn đường, gọi đường điện thoại nội bộ, anh ra lệnh: “Toàn bộ bộ đội đặc chủng, năm phút đồng hồ sau tập hợp ở bãi tập.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2561-co-ac-ma-huan-luyen-kieu-ma-quy.html.]
Năm phút đồng hồ sau, trong bãi tập của một căn cứ đặc chủng, đám đông đều mặc đồng phục huấn luyện ngụy trang trong rừng rậm.
Mưa to đổ xuống trên đầu của bọn họ, thế nhưng không có ai đưa tay lên vuốt nước mưa trên mặt, đó đã thành thói quen của bọn họ, họ khéo léo tránh nước mưa chảy vào mắt rồi đứng nghiêm chờ phát biểu của vị lãnh đạo cao nhất của bọn họ.
Cố Bắc Thần cũng chỉnh sửa đồng phục huấn luyện, con mắt chim ưng của anh quét qua tất cả mọi người, giọng nói của anh chấn động lòng người.
Mê Truyện Dịch
“Tất cả mọi người, thời tiết hôm nay thích hợp huấn luyện cái gì, chắn chắn trong lòng các cậu cũng hiểu rõ. Là hạng mục huấn luyện toàn diện “kiểu ma quỷ” trong mưa.”
Cố Bắc Thần nói xong, Tham mưu trưởng và chính trị viên còn có Vương Tranh đều nhìn anh, sau đó hai bên cũng nhìn nhau một cái.
Tham mưu trưởng nhíu mày, nhìn về phía Cố Bắc Thần: “Tôi sợ rằng thời tiết hôm nay toàn bộ…”
Cố Bắc Thần trừng mắt nhìn lại, tiếp tục dùng giọng kinh thiên địa, quỷ thần khiếp gầm lên: “Ngày hôm nay, Tham mưu trưởng chúng ta sẽ làm huấn luyện viên, chính trị viên sẽ theo dõi, Vương Tranh giữ chức vụ Tham mưu trưởng, tôi, Cố Bắc Thần cùng huấn luyện với mọi người, các cậu có lòng tin hay không?”
“Có.” Bọn họ chỉnh tề gào một tiếng, mưa trên đỉnh đầu càng lúc càng lớn nhưng Cố Bắc Thần chưa hài lòng tức giận mắng: “DTM Mấy ngày nay lão tử không cho các cậu ăn cơm sao? Có lòng tin hay không, NÓI, TO, LÊN…”
Lỗ tai của Tham mưu trưởng cũng sắp nứt, người phía dưới dùng hết sức lực từ khi còn b.ú sữa mẹ, chỉnh tề gầm lên một tiếng: “Có.”
Cố Bắc Thần mới miễn cưỡng hài lòng hét: “Tốt. Hiện tại bắt đầu huấn luyện.” Nói xong, anh đứng trong đội ngũ, con mắt anh đỏ ngầu nhìn chỗ của Tham mưu trưởng.